– Đừng, đừng , đừng!
Điền Gia Lượng thấy Vương Bạch Lệ dứt khoát đi tới mở cửa định ra ngoài, ông liền hoảng hốt, chạy lẹ đến trước mặt của Vương Bạch Lệ ngăn lại, bởi vì Điền Gia Lượng biết rõ, như Vương Bạch Lê đã nói, là chủ nhiệm hội phụ nữ, đã học qua pháp luật và cô là người có kinh nghiệm, nhất định là cô đang nắm giữ chứng cớ chính xác, mới có thể một mực chắc chắn nói mình cưỡиɠ ɠiαи cô .
Bởi vậy khi thấy Vương Bạch Lê thực muốn bỏ đi, Điền Gia Lượng liền vội vàng hấp tấp lo lắng, điều này có thể sẽ hủy tiến trình tương lai của mình , bôi đen danh tiếng là đảng viên, còn có khả năng gặp phải tai ương lao ngục, thân bại danh liệt.
– Bạch Lệ, anh van xin em, là anh có lỗi với em! Em đừng đi tố cáo anh được không?
Điền Gia Lượng đứng ngăn cản ở trước mặt của Vương Bạch Lê, cầu khẩn thật tội nghiệp .
Vương Bạch Lệ nước mắt rơi như mưa, hung hăng trừng trừng nhìn Điền Gia Lượng, không nói câu nào, tiếp tục đi tới cửa, bàn tay đã đè ở tay cầm cái cửa, chỉ cần cô đè nén xuống, giữ cửa kéo ra một cái, tiếp theo Điền Gia Lượng mọi chuyện xem như là kết thúc .
Ông ta đương nhiên biết rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, giữ thật chặt hai tay Vương Bạch Lệ, Điền Gia Lượng vì địa vị danh tiếng của mình, bất cứ giá nào cũng phải van xin Vương Bạch Lệ , mắt lom lom nhìn Vương Bạch Lê nói.
– Bạch Lê , anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/497587/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.