CHƯƠNG 117: TÊN KHỐN KHϊếp NÀY.
Đầu mùa đông, ánh mặt trời đã không còn sưởi ấm nữa, nhưng Lưu Hương Lê và Đinh Nhị Cẩu lúc này hai người đều lấm tấm mồ hôi trên trán, suốt buổi sáng hai người đi dọc theo con đường mà Hà Kiến Bình đã từng dẫn dắt dân trong thôn Lê Viên làm con đường hướng về phía trên núi lớn, con đường này tuy rằng không phải là rộng, nhưng cũng nhìn thấy, lúc ấy làm đường thì có bao nhiêu gian nan, vất vả, gặp được những đoạn núi đá cứng rắn, còn có thể nhìn ra, phải dùng thép cứng đục lổ chui qua.
Thời gian đã trôi qua vài năm bỏ hoang, toàn bộ nền đường mọc khắp nơi cỏ dại, hai người phải dùng đến dao rựa, chặt rể cây hoang vượt qua trên đường đi.
– Lúc ấy chắc chị cũng mất không ít sức lực phải không?
– Từ lúc tôi gả cho Hà Kiến Bình, cứ đến thời điểm nông nhàn là phải đi làm đường. Trước khi tôi tới làm vợ hắn, thì con đường này, Hà Kiến Bình cũng đã làm nhiều năm rồi, ban đầu là tôi cùng đi với cha chồng, nhưng sau khi Hà Kiến Bình làm chủ nhiệm thôn, hy vọng lớn nhất của hắn là muốn đem đường này hoàn thành, từ nơi này vượt ra khỏi núi, thì đã đến vùng đất bằng phẳng rồi, từ khi Hà Kiến Bình chết đi, tôi đã từng nghĩ đến, con đường này vĩnh viễn không bao giờ làm xong, không ngờ cậu bây giờ lại đưa ra chuyện này, chủ nhiệm Đinh, lần này chúng ta có thể làm xong sao?
Lưu Hương Lê lấy tay vuốt gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/497580/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.