Đinh Nhị Cẩu mặc dù ở nông thôn thì không biết sợ ai, lúc nổi nóng lên còn chửi bới om sòm, nhưng khi đến thành phố Thượng Hải rộng lớn như thế này, nhất là khi cùng Dương Phụng Tê xuất hiện tại trong phòng ăn xa hoa của nhà hàng, hắn cảm giác mình không thích hợp với cuộc sống ở đây, cứ lúng túng ngại ngần.
– Nơi đây quá cao sang, em không có thích hợp với hoàn cảnh của nơi này!
Đinh Nhị Cẩu thật vụng về kéo kéo trên người cái quần tây mới, bộ đồ tây và đôi giầy da mới này, đều là của Dương Phụng Tê mới mua cho hắn, với mục đích là muốn dẫn hắn đến ăn cơm Tây ờ nhà hàng Pháp.
– Nơi này tuy sang trọng đắt tiền, nhưng là so sánh với ân nghĩa của em đối với chị, điều này đó chả là cái gì cả, với những người Pháp trong nhà hàng này, chỉ cần có tiền, muốn phục vụ cái gì cũng đều có thể được, nhưng ân tình là không thể dùng tiền mua được, hơn nữa con người của chị rất rỏ ràng, có thù sẽ báo, có ân sẽ trả!
– Vậy chị mua cho em quần áo mới rồi dẫn em tới nơi cao sang này dùng cơm là vì báo ân? Điều này không cần thiết đâu!
– Nhà hàng này rất tĩnh lặng, cho tới hôm nay, chị cũng không dám hỏi sự kiện của em xảy ra như thế nào, ở đây sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta, em có thể kể cho chị nghe qua một chút là chuyện đã xảy ra như thế nào? Có cần không, chị sẽ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/497568/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.