Chương trước
Chương sau
Người sống trên núi thức dậy rất sớm, trong lúc Đinh Nhị Cẩu vẫn còn nằm mơ đang cùng giao cấu với Hà Oanh Nhi thì Lưu Hương Lê đã vào khu vực trong sân tòa nhà ủy ban thôn, kỳ thật cô tối hôm qua không có ngủ ngon giấc, sở dĩ đêm qua Lưu Hương Lê muốn Đinh Nhị Cẩu về sớm, tại vì cô cũng thừa biết em chồng Hà Oanh Nhi không có khả năng nghe lời mà về nhà, chắc chắn là đang núp ở đâu đó len lén nhìn xem. Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Hương Lê không khỏi chua xót, chồng của mình đã mất cách đây năm năm rồi, chính mình mặc dù đến giờ cũng chưa hề quen thêm người đàn ông nào, nhưng đâu có ai tin đâu, cho nên nhà chồng giống như là đề phòng cướp giật, cô chỉ là một người phụ nữ, cũng có quyền lợi mà một phụ nữ bình thường phải có, cũng có những nhu cầu đòi hỏi tính dục bên trong của người đàn bà, nhưng tựa hồ không người nào để ý cảm xúc của cô, hình như là cứ muốn cô giống như góa phụ thời cổ đại phải giữ gìn trinh tiết.
– Đinh chủ nhiệm, dậy chưa?
Lưu Hương Lê đứng ở trước cửa nhỏ giọng nói:
– Chủ nhiệm Đinh? Đã bảy giờ sáng, dậy đi, tôi tìm cậu có việc thương lượng!
Lưu Hương Lê lại hỏi, nhưng bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Lưu Hương Lê định gỏ mạnh cửa để đánh thức hắn dậy, vừa đưa tay lên vịn cánh cửa thì cánh cửa đã hé mở ra, đêm qua sau khi về đến phòng ngủ, Đinh Nhị Cẩu cũng vì khi trêu đùa với Hà Oanh Nhi trong tư thế rất là mỏi mệt nên sau khi cỡi quần aó ra, liền lăn đùng ra ngủ ngay mà không màng khóa chốt cửa lại…
Lưu Hương Lê đẩy ra mở cửa phòng, trong nháy mắt Lưu Hương Lê liền kinh ngạc há to miệng,” a ” Lưu Hương Lê thầm hô một tiếng, cả người luýnh quýnh mặt liền ửng đỏ, lúc này, Đinh Nhị Cẩu đem chăn đá rơi trên mặt đất , trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới giường, làm Lưu Hương Lê lúng túng nhất là Đinh Nhị Cẩu đem cái qυầи ɭóŧ của mình cũng cỡi ra, ném ở một bên, toàn thân trên dưới không mảnh vải che thân đều bị Lưu Hương Lê nhìn thấy ở trong mắt .
Lưu Hương Lê theo bản năng muốn lui ra khỏi phòng, vẻ mặt ửng đỏ khi nhìn thấy ƈôи ŧɦịŧ to dài cứng rắn, trong lòng không khỏi cảm thán, quả thật năm năm nay chưa thấy qua ƈôи ŧɦịŧ rồi, Lưu Hương Lê ngoại trừ chồng Hà Kiến Bình, cô chưa từng có người đàn ông thứ hai, bởi vậy sáng nay đột ngột lúc nhìn thấy ƈôи ŧɦịŧ, làm cho Lưu Hương Lê khó tránh khỏi tâm trí rối loạn.
Lưu Hương Lê đối mặt với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Đinh Nhị Cẩu, cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, hô hấp tựa hồ trở nên lửa nóng, một tia nóng khác thường ở trong lòng của cô liền triển khai, nảy sinh mở ra, Lưu Hương Lê cảm thấy hai bên má mình nóng lên, trước ngực đôi bầu vú theo hô hấp không ngừng phập phồng, tựa hồ đang không ngừng phồng to lên, cô hốt hoảng muốn đem đôi mắt dời đi chỗ khác, kiệt lực ức chế ý niệm thẹn thùng trong đầu, nhưng rồi vẫn nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu đang trầm trầm trong tiếng ngáy ngủ, trong tim cô bắt đầu có chút “ bình bịch “ nhảy loạn rồi.
Lưu Hương Lê cứ như vậy lẳng lặng đứng ở bên trong cánh cửa khép hờ lại, giờ khắc này, Lưu Hương Lê cảm giác mình như ngây ngốc, giữa hai chân có chút ngưa ngứa như muốn trào ra, thân mình xê dịch, hai chân lại thay đổi tư thế giao chồng chéo lại lên nhau, nhẹ nhàng ma sát một chút, cũng vẫn thấy ngứa, Lưu Hương Lê cũng không nhịn được, oán giận mình tại sao lúc này lại có loại cảm giác này, Lưu Hương Lê cuống quít vỗ vỗ trái tim đang đập rộn lên ngực, vội vàng nhịn xuống dục hỏa, vẻ mặt ngượng ngùng lặng lẽ nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, cô sợ chính mình hiện ở nơi này với dáng điệu động dục sẽ bị người nhìn thấy, ra được bên ngoài, cô bước vội đến cuối hành lang trốn vào bên trong toilet, sau đó đỏ mặt thở ra thật dài một hơi, liền nhớ lại vừa mới nhìn đến cảnh tượng vừa rồi, một cây ƈôи ŧɦịŧ tráng kiện rất là to lớn, đại biểu cho sức mạnh của đàn ông.
Trong lúc ý niệm trong đầu đang trêu chọc Lưu Hương Lê tiếng lòng đang tịch mịch, bàn tay nhỏ bé trong lúc lơ đảng đặt lên bầu vú căng mọng mà cô rất tự hào, bỗng nhiên, một trận kɦoáı ƈảʍ tê dại từ theo đầu núʍ ѵú đẩy ra, giống như hồ nước tỉnh lặng bị ném vào một hòn đá nhỏ tạo nên sóng gợn, dập dờn nổi những cơn sóng nhỏ lăn tăn, hướng toàn thân lan ra, “ ưm “cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn phát ra một tiếng nhẹ nhàng rên nhỏ.
Lúc Này Lưu Hương Lê trong lòng dục hỏa bị thiêu đốt, công việc an bài sớm đã vứt bỏ, đã quên đi ý định của mình đến gặp Đinh Nhị Cẩu để làm gì, dục hỏa thật sự tăng vọt đốt người, bản năng sinh lý thúc đẩy Lưu Hương Lê bất chấp tất cả, tránh mình ở trong toilet, ngồi ở trên bồn cầu cởi bỏ trên người quần áo, hai tay vuốt ve trên bầu vú , dưới háng dịch nhờn đang tươm tràn ra nơi riêng tư, cô trong lòng có chút xấu hổ hơi sợ, trước kia thủ dâʍ tự an ủi đều là ở trong nhà, mà bây giờ trước mắt nếu chẳng may bị người khác phát hiện thì chỉ có nước bỏ xứ mà đi, nhưng sợ hãi khiến Lưu Hương Lê ngược lại cảm thấy càng thêm hưng phấn, thân thể cũng cháy sạch du͙ƈ vọиɠ lợi hại hơn.
Nhưng ngón tay thọc vào càng sâu trong huyệŧ, cô lại càng thêm đói khát, chân tướng là càng gãi ngứa càng khó chịu như vậy, Lưu Hương Lê hiểu được, chính mình chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ trên thân thể sớm đã đói khát nhiều năm qua, hôm nay vô tình nhìn thấy ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu, chính là khiến cho mồi dẫn hỏa bùng nổ.
Cái điều Lưu Hương Lê cần chính là nam nữ hoan ái chân thật, chỉ dựa vào tự an ủi khó có thể hóa giải nhu cầu tính dục đang thiêu đốt người.
Vì muốn xua tan dục hỏa để khôi phục lý trí, Lưu Hương Lê đành phải tăng nhanh bàn tay mức độ thủ dâʍ, một bàn tay bóρ ѵú, một bàn tay tay đưa dài năm ngón tay vỗ về chơi đùa phía trên âm hạch cùng với chỗ sâu bên trong huyệŧ, mông eo khêu gợi kịch liệt giãy dụa phối hợp hai tay động tác, hai mắt mông lung mồm to thở dốc.
Không lâu sau, Lưu Hương Lê run rẩy tần suất dần dần nhanh hơn, thân thể tựa hồ không chịu khống chế, vặn vẹo ở bên trong, thủ dâʍ mãnh liệt tự an ủi sinh ra cực khoái rốt cục đã đến, đầṳ ѵú trướng đến phát đau, huyệŧ từng đợt co rút co rút nhanh, cao trào tiến đến trong nháy mắt đó, trong những giây phút cuối cùng, trong tâm trí Lưu Hương Lê như thấy rõ ràng ƈôи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu đang cắm vào trong huyệŧ mình …
Kɦoáı ƈảʍ tiến nhanh trong lúc cao triều, hai mép nhỏ đỏ hồng sáng trong suốt như cánh hoa nở, đang lúc tươm ra một cỗ trắng đục âm khí, Lưu Hương Lê thở hổn hển, đôi vú càng không ngừng phập phồng, ngón tay của cô cắm ở sâu trong huyệŧ tất cả đều là dịch nhờn, một mảnh ẩm ướt khá lớn, vừa rồi khi cực khoái đến, trong nháy mắt đó, Lưu Hương Lê thấy ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu to lớn không gì so sánh được, to dài côn ŧɦịŧ ở giữa hai chân cô, dùng sức đâm mạnh vào. Cơn cực khoái tuôn trào qua đi, dưới mông một hồi cảm giác mát lạnh, để cho cô hiểu được, mới vừa rồi cơn cực khoái đến đến cỡ nào mãnh liệt, cỡ nào kinh người, khác hẳn mọi lần cô tự thủ dâʍ.
Lưu Hương Lê cảm giác sâu trong đáy huyệŧ vẫn còn co rút lại run rẩy, giữa hai chân ẩm ướt, bầu vú căng đau vẫn chưa hoàn toàn giảm đi, cô vẫn không muốn động đậy thân thể, vì vẫn còn muốn nhiều hưởng thụ thêm một hồi dư vị cao trào.
Kỳ thật Lưu Hương Lê có loại biểu hiện này hoàn toàn là bởi vì mấy năm qua du͙ƈ vọиɠ đè nén quá nặng, chưa được thỏa mãn, Lưu Hương Lê mặc dù không bảo thủ nhưng cũng không phóng đãng, dù nói thế nào cô cũng là người đàn bà bình thường có dục tính nhu cầu của người phụ nữ.
Đợi cho thân thể hòa ý nghĩ hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn quanh cô mới phát hiện là bên trong toilet, sáng sớm Lưu Tam chưa có xách nước vào đổ đầy, nhìn thùng nước trống rỗng, cô thở dài, lau qua loa trên người rồi mới mặc lại quần áo rời khỏi toilet, Lưu Hương Lê chậm rãi rón ra rón rén đi tới, nương tựa cạnh cửa, dựng thẳng lỗ tai trên cánh cữa phòng của Đinh Nhị Cẩu nghe động tỉnh, giống như là hắn đã thức dậy rồi khi nghe tiếng bật lửa mồi thuốc hút bên trong phòng.
Nghe tiếng gỏ cửa nhẹ, Đinh Nhị Cẩu lên tiếng:
– Vào đi, cửa không có khóa.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trong chăn ,trên người đã khoác áo miệng ngậm điếu thuốc, hình dáng như là một cái ông già trong thôn, sau khi tỉnh ngủ chuyện đầu tiên chính là mồi thuốc hút.
– Ai da, cậu còn chưa thức dậy, tôi đi ra ngoài trước!
Lưu Hương Lê vừa vào cửa thấy Đinh Nhị Cẩu còn trên giường, vì thế mặt đỏ lên, vừa muốn đi ra.
– Tôi có thói quen nằm ngủ nướng, có chuyện gì, chị nói đi!
– Đây là tôi mang đến cho cậu điểm tâm sáng, còn chuyện bán lê, cậu tối hôm qua nói là có thật không? Nếu là nói thật, tôi sẽ thông báo mọi người biết, ít nhất trước tiên là phân loại lê ra lớn nhỏ, không thể tất cả đều bán chung một gi .
– Trước mắt từ từ hãy thông báo, tôi phỏng chừng hôm nay sẽ có tin tức, đến lúc đó nói sau cũng không muộn, nếu muốn phân loại lê ra lớn nhỏ, thì lúc này có thể tiến hành trước cũng không muộn.
– Vậy cũng được, tôi thông báo trên loa phát thanh của thôn, trước tiên để cho mọi người phân loại, nhưng chủ nhiệm Đinh, cậu nói có chắc chắn không vậy? Những lãnh đạo trước đây, không ai dám ôm vào chuyện bán lê này, tôi chỉ sợ là chuyện bán lê này một khi đã thông báo ra ngoài, đến lúc đó bán không được, mọi người vui mừng lên, rồi bị thất vọng, đến lúc đó chúng ta sẽ bị oán trách, nhận lấy hậu quả rất xấu!
– Do đó, tôi chỉ có nắm chắc tầm năm mươi phần trăm, đến lúc tin tức chuẩn xác thì chúng ta hãy thông báo trên loa phát thanh!
Đinh Nhị Cẩu xuống giường, bàn tay hắn mở ra cái túi khăn lông trắng bao lại cái cà mèn ở trong do Lưu Hương Lê mang tới vừa để trên bàn, nhưng vụng về làm cái khăn bọc rơi xuống đất, hắn vội ngồi xuống nhặt lên, với bản chất lưu manh sẵn có, hắn lợi dụng lúc Lưu Hương Lê còn đứng sát cạnh đó, giả vờ ngồi cúi xuống nhặt khăn, cái đầu thì kê sát bờ mông nẩy nở của Lưu Hương Lê hít vào một hơi dài ngửi lấy, thì phát hiện ra một cái mùi hôi dâʍ ɖu͙ƈ ngây ngấy nồng đậm quen thuộc từ dịch nhờn của người đàn bà nông thôn, thoang thoảng xuất phát từ giữa háng Lưu Hương Lê bay ra, nghe cái mùi tanh tưởi này, thân thể hắn hơi run, hắn vội đứng lên nhìn cái cái cà mèn có hai tầng, phía trên là trứng gà, còn có cùng với một chén dưa muối nhỏ, phía dưới là cháo ngô, bữa ăn sáng thật là thoải mái, xem ra Lưu Hương Lê cũng là một người phục vụ xuất sắc, hắn giả vờ khen lấy:
– Chị Hương Lê, bữa sáng làm ăn ngon như vậy, cẩn thận về sau mỗi ngày tôi đi qua nhà chị ăn đó.
– Hừ, nếu có thể giúp đỡ tôi đem lê bán sạch sẽ, cậu muốn ăn bao lâu cũng được, nếu dối gạt tôi bán không được, đây sẽ là một bữa ăn cuối cùng.
Nói xong, Lưu Hương Lê mặt cười lạnh định đi ra ngoài ..
– Á da….
Lưu Hương Lê nghe tiếng “ bịch “ một cái kèm theo tiếng la, nên giật mình quay lại thì thấy Đinh Nhị Cẩu hai tay ôm đầu nằm lăn lộn dưới đất, hoảng hồn cô chạy đến ngồi bệt, miệng lắp bắp hỏi:
– Chuyện..gì..vậy…!!!
– Đau..đầu..đau, tôi lại bị chấn..thương tái phát để nằm..im, chừng vài phút là qua..không sao..
Luýnh quýnh Lưu Hương Lê kê đầu hắn trên đùi mình, nhưng lại thầm nghỉ lo lắng đến chuyện..bán lê, nếu như hắn có chuyện gì xảy ra thì chuyện bán lê phải giải quyết làm sao đây….
Hai tay vẫn ôm đầu, hắn đau đến mức xoay đầu nằm nghiêng vào phía bên trong người của Lưu Hương Lê , đầu hắn cứ duối vào lắc qua lắc lại, thật là khéo mũi hắn lại kê ngay trên âm hộ của cô, hiện giờ khi đầu chóp mũi chạm vào phần mu của Lưu Hương Lê, hắn đã xác định rỏ cái mùi từ trong háng cô chính xác là mùi hôi tanh dịch nhờn từ huyệŧ tiết ra hòa lẫn mùi khai khai nướƈ ŧıểυ, bị bất ngờ Lưu Hương Lê như chết trân, cơn động dục vừa trôi qua không lâu, giờ bị hắn lắc đầu như ma sát như ma sát cứ duối vào giữa háng mình, chóp mũi chạm vào đụng ngay âm hạch, tuy cách qua làn vải, nhưng lổ huyệŧ ngay tức khắc phản ứng nhanh, chợt như nhíu lại cùng với lổ đít, dịch nhờn lại tươm ra…
– Á…
– Á…
Cả hai tiếng la đều vang lên một lượt, tiếng giật mình kinh hãi của Lưu Hương Lê, tiếng đau đớn thật sự của Đinh Nhị Cẩu khi bị Lưu Hương Lê hất mạnh văng đầu rơi xuống đất..
Mặt thật bình tỉnh, Lưu Hương Lê nói:
– Xin lỗi tại tôi giật mình, cậu cứ nằm đó chờ tôi ra ngoài gọi người vào xem sao!
Không chờ Đinh Nhị Cẩu trả lời, cô ngoáy mông rời khỏi căn phòng.
Người phụ nữ này, thật sự là cứng rắn , đối với phụ nữ như vậy, cô ngoan cường, mình chỉ có cách mạnh hơn cô mới được, nói cách khác , nếu yếu hơn thì chỉ có bị khinh thường mà thôi, Đinh Nhị Cẩu thầm nghỉ với vẻ mặt thỏa mãn với âm mưu dơ bẩn vừa rồi của mình.
Còn chưa có kịp ăn, thì Lưu Tam ở bên ngoài cửa la lên:
– Chủ nhiệm Đinh, nhà của anh điện thoại gọi đến.
Đinh Nhị Cẩu hiện tại đã không dám dùng điên thoại di động rồi, sợ đưa tới cho mình phiền toái không cần thiết , nhưng điện thoại bàn ở thôn Lê Viên hiện tại không có bao nhiêu người biết rõ, tạm thời có lẽ vẫn còn an toàn .
– Alo, tôi là Đinh Trường Sinh, ai gọi thế?
– Là chị !
Bên trong ông nghe, truyền đến giọng nói mệt mỏi của Dương Phụng Tê.
– À..? Có tin tức? Nhanh như vậy hả chị?
– Hừ, em bây giờ chỉ quan tâm đến chuyện bán lê, cũng không hỏi xem tình huống của chị như thế nào nữa ?
Dương Phụng Tê trong giọng nói hơi có bất mãn.
– Xin lỗi, em biết, mệt chết đi có phải không, tối hôm qua ngủ có ngon không?
– Đừng nhắc đến nữa, tối hôm qua chị gọi điện thoại khắp nơi, bất cứ ai là là người chuyên buôn bán hoa quả mà người của chị dò la được, chị đều liên lạc, cũng có liên hệ được một vài công ty lớn sản xuất nước trái cây đóng hộp, như thế này đi, nếu em có thời gian có thể đi ra ngoài, tốt nhất đến Thượng Hải đến một chuyến để thảo luận, chị liên lạc mấy người ở các công ty chế biến nước trái cây, trực tiếp em cùng bọn họ bàn chuyện bán lê nói qua, mang theo một ít lê hàng mẫu tới đây, nếu thảo luận thành công, có thể là ký hợp đồng ngay hoặc là mang theo những người này trở về thôn Lê Viên của em tham quan, như vậy hiệu quả sẽ khá hơn một chút, với lại chị cũng có vài người bạn ở Bắc Kinh làm bên công ty truyền thông, nếu cần, nhờ bọn họ làm quảng cáo trên hệ thồng truyền thông, chị có thể giúp em kết nối với bọn họ ở Bắc Kinh !
– Làm quảng cáo, bọn em cũng không có đủ tiền đâu!
Trong lúc gọi điện thoại ở văn phòng, Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu lên, thấy phía bên ngoài cửa sổ Lưu Hương Lê đang tập trung tinh thần nghe hắn gọi điện thoại mà không hề quan tâm hỏi hắn tình trạng hồi nãy ra sao, hắn thầm nghĩ rằng, người đàn bà này thật là vì chuyện bán lê nên cử chỉ điên rồ rồi.
– Chị đâu có nói là bọn em bỏ tiền ra làm quảng cáo đâu, em cũng không quan tâm một chút tin tức qua radio hoặc là xem xem tivi, ở trung ương có một kênh truyền hình chuyên đề về tiết mục nông nghiệp, trong đó có mục giúp đỡ sản phẩm nông nghiệp bị tồn đọng khó bán, họ làm quảng cáo, đều là miễn phí, còn có tin tức tiếp âm cũng có thể, như vậy thông qua tiết mục này, cũng có thể giúp em quảng bá tin tức bán lê, em suy nghĩ đi, nếu làm như thế thì lê của thôn em có đủ mà bán không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.