– Có chuyện tốt như vậy sao, đừng nói là kêu tôi đi gϊếŧ người nha?
Đinh Nhị Cẩu e dè nói.
– Cậu nói đúng, chính là đi gϊếŧ người, tôi cho rằng bằng trí thông minh tài trí của cậu, nhất định sẽ làm êm xuôi, sau khi xong việc, một trăm vạn là của cậu, nếu lo lắng, tôi ứng trước cho cậu năm mươi vạn!
Dương Phụng Tê nói.
– Trần Tiêu Tử?
– Đúng, vừa rồi một cái tát kia, thật ra là do tôi không dằn được cảm xúc tức giận, khi đó đầu óc mơ hồ, gần đây, tình trạng như vậy thường xuyên phát sinh, nguyên nhân chính là trong lòng tôi không vượt qua được lằn ranh, tôi thực sợ hãi Tiêu Tử lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, chẳng những sẽ làm cho tôi mất đi tất cả, mà sẽ kéo theo sĩ diện cả gia tộc mất hết, hiện tại, không có ai biết chuyện này, cho nên chỉ cần cậu làm xong, đừng nói một trăm vạn, hai trăm vạn đều không có thành vấn đề!
Dương Phụng thấp giọng vừa nói vừa khom người về trước, áo lông cổ áo rất thấp, hắn đã nhìn thấy cả áσ ɭóŧ ngực màu đen, với hoa văn bao quanh bầu ngực tròn sinh động, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không có cảm xúc gì, cả người không khô nóng, ngược lại là lạo rét run, bởi vì hắn thấy được ánh mắt rét lạnh của Dương Phụng Tê.
– Ha ha, cô Phụng Nê, đừng nói đùa như vậy, tôi tuy trước là một tên côn đồ, bây giờ coi như cũng giống như là cảnh sát, nhưng cô kêu tôi đi gϊếŧ người, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/497494/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.