Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2210.

Rất nhanh, trong đêm tin tức ti vi Bạch Sơn cùng nhật báo Bạch Sơn ngày hôm sau đưa tin, Đinh Trường Sinh bồi tiếp bí thư thành ủy Đường Bỉnh Khôn đi kiểm tra, tin tức truyền đi ra ngoài, ngay lập tức dập nát lời đồn Đinh Trường Sinh đi ra nước ngoài mất liên lạc.

Trần Bình Sơn là người đầu tiên nhìn thấy cái tin tức này, mới mấy ngày hôm trước lời đồn nhằm vào Đinh Trường Sinh vừa mới có chút khởi sắc liền tự sụp đổ, điều này làm cho Trần Bình Sơn rất là căm tức.

Lúc này, tại đối diện trường đại học Giang Đô là một sân thượng của tiểu khu, Đinh Trường Sinh yên lặng tựa vào mặt sau bức tường, chung quanh sân thượng một người không có, tay hắn cầm lấy một cái ống nhòm, từ nơi này có thể nhìn thấy đến trong văn phòng Trần Bình Sơn mỗi một cử động, thậm chí lúc Trần Bình Sơn nhìn xem nhật báo Bạch Sơn, cũng nhìn thấy đến cả tiêu đề của tờ báo.
Không hề nghi ngờ, Trần Bình Sơn là người đa mưu túc trí, người này chính là đầu óc của Lâm Nhất Đạo, nếu muốn gϊếŧ chết một người, một kích trí mạng nhất chính đánh vào bộ não của người đó.

Đinh Trường Sinh thậm chí đều có thể suy đoán được, điều tra mình về những vụ án lúc trước , chủ ý cũng chính là lão gia hỏa này, nếu lão gia hỏa này chưa trừ diệt, đơn giản là sẽ còn có hậu hoạn vô cùng.

Vốn Đinh Trường Sinh định để cho Hạ Phi nhận luôn vụ án gϊếŧ người, bánh ít đi, bánh quy lại, Lâm Nhất Đạo cũng sẽ buông tha mình một lần, nhưng Kỳ Phượng Trúc đột nhiên tử vong, làm Đinh Trường Sinh ý thức được, bảo hổ lột da là chuyện quá nguy hiểm, hơn nữa không có khả năng đó .

Giống như mọi khi, Trần Bình Sơn rời khỏi văn phòng, lên chiếc xe Audi, một mình lái rời khỏi đại học Giang Đô, chỗ đến là vùng ngoại ô Thúy Hoa sơn trang, Lâm Nhất Đạo đang đợi Trần Bình Sơn đến hội báo sự tình tiến triển đến đâu….
Xe hơi chạy nhanh đến khúc đường núi uốn lượn, nơi này mặc dù có mấy cua, nhưng đường quốc lộ xây dựng cũng rộng lớn, Trần Bình Sơn trong xe vẫn luôn đang suy nghĩ từng bước như thế nào để đối phó với Đinh Trường Sinh, tiểu tử này liền giống như con cá chạch, lúc nào cũng trơn trượt thoát khỏi tay, mỗi một bước đi của hắn đều có khả năng làm cho ngươi cho rằng có thể bắt hắn được rồi, nhưng khi ngươi đến thời điểm cảm thấy có thể chạm vào hắn, thì hắn ngay ở ngay dưới mí mắt ngươi lặng lẽ chuồn mất từ lúc nào….

Phía trước chính là một con đường rẽ nhỏ, lúc này tại phía trước có chiếc xe chạy chiều ngược lại, chiếc xe chạy đảo qua đảo lại, giống như uống rượu say, cho dù Trần Bình Sơn liên tục nhấn kèn, chiếc xe đối phương vẫn là lấn qua làn xe của Trần Bình Sơn, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, bất đắc dĩ Trần Bình Sơn đành phải đánh tay lái hướng ra phía ngoài, chiếc xe cũng trở thành chạy ngược làn xe….
Vốn là Trần Bình Sơn đánh tay lái tránh qua bên kia làn xe thì mới tránh thoát được chiếc xe chạy ngược chiều kia, trước mắt bỗng nhiên một làn ánh sáng đèn pha lóe lên bắn về phía chính Trần Bình Sơn, trong chớp mắt cái gì cũng nhìn không thấy rồi, lúc này Trần Bình Sơn theo bản năng lại hướng ra phía ngoài đánh tay lái, chiếc xe Audi a6 tại trên con đường núi trì trệ một chút, sau đó quay cuồng rơi vào bên dưới khe núi cao hơn trăm thước, xe Audi hoàn toàn tan nát, sau đó lửa bốc lên cháy nổ….

Từ trên đường núi xuất hiện vài người, tại bên cạnh quốc lộ, nhìn xuống dưới, sau đó lên chiếc xe vừa mới chạy ngược chiều kia, chạy đi mất hút giống như từ nãy giờ không có phát sinh qua chuyện gì…

Thật ra nguồn sáng lóe lên kia bất quá đó là thiết bị dùng phản quang mà thôi, chỉ là diện tích lóe sáng khá lớn, tại một cái chỗ cua quẹo xuất hiện đúng lúc, mà chiếc xe chạy ngược chiều kia lại chạy khá nhanh làm cho Trần Bình Sơn sinh ra hoảng loạn, những yếu tố này kết hợp lại cùng một chỗ, dẫn đến sự kiện này thoạt nhìn là bởi vì Trần Bình Sơn chạy tốc độ xe quá nhanh mà dẫn đến tai nạn giao thông.
Trần Bình Sơn mặc dù là đầu óc Lâm Nhất Đạo, nhưng dù sao ông ta không phải là nhân viên công tác của chính phủ, cho nên khác với Phương Chi Hà làm chủ nhiệm ở ủy ban tỉnh, Trần Bình Sơn chỉ là một giáo sư đại học, cho nên trong chuyện này Lâm Nhất Đạo cũng không thể để cho quá nhiều người chú ý…..

-Nếu kết luận như vậy, thì đây là một tai nạn hả?

Lâm Nhất Đạo mặt âm trầm, hỏi ..

-Trước mắt là như thế, tôi đã từng làm qua cảnh sát, hiện trường nơi đó là một khúc cua gấp, có dấu vết xe của lão Trần, nhưng xe không ngưng thắng lại, rơi xuống sườn núi, dĩ nhiên vẫn còn đang điều tra, mấu chốt là nơi con đường nhỏ đó không có màn hình giám sát, rất để biết sự tình trải qua, chỉ có thể là dựa vào dấu vết hiện trường suy đoán.

Phương Chi Hà giải thích.
Lâm Nhất Đạo trong lòng có một cơn tức giận không chỗ phóng thích, Trần Bình Sơn cùng hắn kết hợp từ thưở ban đầu, thời điểm Lâm gia gặp rủi ro, bọn họ cùng nhau trưởng thành, Lâm Nhất Đạo mấy năm qua đều dựa vào phụ tá Trần Bình Sơn từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, có thể nói sĩ đồ của Lâm Nhất Đạo có rất nhiều thời điểm mấu chốt đều có bóng dáng của Trần Bình Sơn, hiện tại bỗng nhiên sinh tử chia cách hai người.

-Chuyện này không thể có kết luận chủ quan như vậy, phải tiếp tục điều tra, Trần Bình Sơn đến nơi đây không phải mới một lần, trên con đường này đã qua lại nhiều lần, sao lại trùng hợp như vậy được?

Lâm Nhất Đạo bất mãn hỏi.

-Vâng, tôi sẽ tiếp tục để ý đến .

Phương Chi Hà nói.

Lúc nghe được tin tức về Trần Bình Sơn, Đinh Trường Sinh đã ngồi trên xe lửa cao tốc đến Hồ Châu, tại trạm cuối Hồ Châu xuống xe, hắn lên ô tô Triệu Hinh Nhã chờ sẵn, chạy về đến gian phòng thuê của hắn tại Hồ Châu.
Điện thoại Chu Hồng Kỳ gọi đến, rất đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó liền cúp điện thoại, bọn họ trước đó đã ước định, nếu như là sự việc này làm thành công, thì Chu Hồng Kỳ sẽ gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh ân cần thăm hỏi một chút, nếu như sự việc không thành, cú điện thoại này sẽ không có gọi, cùng lúc đó cũng vài người mang theo hành lý rời khỏi tỉnh thành, tỏa ra khắp nơi trong cả nước, vì bọn họ vốn không phải là người Giang Đô.

……………………………………………………………………………………..

-Chúc mừng…. cuối cùng em cũng đã kết hôn rồi .

Chu Hồng Kỳ không vui không buồn nói.

-Cái gì gọi là ….cuối cùng kết hôn rồi? Bộ chuyện em là sự tình rất lớn sao?

Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.

-Đúng vậy a, nhưng thực đáng tiếc, em chạy ra ngoại quốc cử hành hôn lễ ngoài sa mạc gì đó, chị không thời gian đi đến tham gia, lúc chị kết hôn thì em có đến, như vậy có phải là không công bằng lắm, bằng không để chị tặng em kiện lễ vật nhé?
Chu Hồng Kỳ cười nói.

-Coi như đã có lể vật rồi, chị gọi điện thoại cho em, đó là lễ vật tốt nhất rồi, cám ơn chị..

Đinh Trường Sinh tự đáy lòng nói.

Chuyện khó giải quyết, muốn làm được thông suốt không ồn ào, cũng chỉ có đám thủ hạ của Chu Hồng Kỳ mới có thể làm được, nhưng trong đó có vài người đã giải ngũ, bất quá bọn họ đều là thủ hạ Chu Hồng Kỳ, chỉ cần nàng gọi một cuộc điện thoại tới, Chu Hồng Kỳ không có yêu cầu khác, chỉ là quyết không thể lưu lại một chút dấu vết nào, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt lấy được bất kỳ nhược điểm gì…

Dĩ nhiên, đây coi như là lễ vật mà Chu Hồng Kỳ tặng cho Đinh Trường Sinh a.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.