Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2187.

Ba chiếc xe buýt lớn chạy nhanh trong giữa đêm trên đường cao tốc, trên xe là 150 đặc cảnh công an, bọn họ chỉ nghe nói là chấp hành nhiệm vụ, chưa nói đi đến nơi nào, cũng không biết là nhiệm vụ gì, nhưng sau khi xe chạy lên cao tốc, thì hướng về phía thành phớ Bạch Sơn chạy…..

Xe chạy đến giao lộ chạy vào thành phố Bạch Sơn thì có người đang chờ tiếp ứng, lúc này đã hơn tám giờ tối rồi, câu lạc bộ Thiên Lý Mã bắt đầu vào giờ cao điểm đón khách….

-Lan cục trưởng, tôi là Tào Kiến Dân, không ngờ cô đích thân tới đây .

Tào Kiến Dân vừa nhìn bước xuống xe chính là Lan Hiểu San cục trưởng cục công an thành phố Hồ Châu, thì rất kinh ngạc, lẽ ra chuyện như thế này, chỉ cần có một phó cục trưởng dẫn đội là được, huống hồ Lan Hiểu San còn là cái nữ nhân…
-Xin chào Tào cục trưởng, đây là Đinh Trường Sinh cố ý muốn chính tôi xuất mã, mặt mũi của hắn nếu tôi không cấp, hắn thế nào cũng gây phiền toái cho tôi, vì thế nên phải đi đây, miễn cho hắn đến lúc đó cứ lảm nhảm càu nhàu…

Lan Hiểu San quả thực có thể nói, lần này chính mình dẫn đội đều là vì mặt mũi cho Đinh Trường Sinh, kỳ thật Đinh Trường Sinh không có gọi điện thoại cho nàng.

-Tốt… tốt….Lan cục trưởng, bằng không trước để cho mọi người ra đến ngoại ô thành phố nghỉ ngơi một chút, dựa theo thời gian mà Đường bí thư ước định, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa thì mới hành động .

-Ngoại ô thành phố không cần, đi đến phía trước tìm chỗ nào trống trải dừng lại nghỉ ngơi một chút là được..

Lan Hiểu San khách sáo nói.

-Vậy được rồi, cứ dựa theo yêu cầu của Lan cục trưởng, mời cô qua ngồi xe của tôi a..
Tào Kiến Dân mời nói.

-Tào cục trưởng, ông nói sai rồi, nơi này là địa đầu của ông, tất cả đều nghe theo chỉ huy của ông chứ, đây cũng là yêu cầu của thượng cấp, trước lúc tôi tới, La bí thư đã dặn dò.

Lan Hiểu San liền vội vàng nói nói.

-Đâu có gì, đâu có gì, đi thôi, lên xe hẳng nói.

Lúc này, phía trước có một chiếc ô tô đang chạy đến hướng thành phố Bạch Sơn..

-Đại ca, phía trước có cảnh sát, làm sao bây giờ?

Lái xe đối với A Lang ngồi phía sau nói.

-Đừng hốt hoảng, sợ cái gì, cứ tiếp tục chạy đi.. .

A Lang tay đυ.ng đến bên hông, rút súng ra lên đạn,, sau đó đặt súng ở bên cạnh chỗ ngồi, nếu như bị kiểm tra, nếu quả thật là hướng chính mình mà đến, vạn bất đắc dĩ thì đành phải nổ súng.

A Lang nhìn thấy chính là đám người cảnh sát theo Tào Kiến Dân đến đón đoàn người của Lan Hiểu San, mấy chiếc xe buýt đang ngừng ở trên đường.
Cũng may là hữu kinh vô hiểm trôi qua, A Lang thở phào một hơi, nhưng lại nghe một câu làm hắn bị dọa quá mức.

-Đại ca, nhiều cảnh sát như vậy đến thành phố Bạch Sơn làm gì? Em nhìn thấy từ trên xe buýt toàn bộ là đặc cảnh a…

Ngồi ở trên tay lái phụ, tên thủ hạ A Lang nhìn bên phải kính xe thấy ..

-Mày có nhìn kỹ không vậy?

A Lang hỏi.

-Nhìn kỹ rồi, toàn bộ là cảnh sát .

A Lang liền có cảm giác hoảng sợ, không biết cảnh sát đến nhiều như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng dù như thế nào, hắn cũng không có nghĩ tới, đây là đến vì Hạ Phi …

-Đi thôi, vào trong nội thành, cứ mặc kệ những chuyện này .

A Lang nghĩ đêm nay cùng Hạ Phi xác định sự hợp tác lần cuối, tuần sau thì có thể đem lô hàng vận chuyển tới rồi.

……………………………………………………………………………………………..
Kha Tử Hoa liên hệ với Hạ Phi, nhưng không liên lạc được, mình và thủ hạ Hạ Phi từ trước đến giờ thì không có liên hệ qua, cho nên không biết đi nơi nào mà tìm Hạ Phi, hắn tìm Hạ Phi không có gì khác, vẫn là muốn hỏi về sự tình Lâm gia sẽ xử lý như thế nào, hắn và Lâm Bình Nam có liên lạc qua, nhưng Lâm Bình Nam hiện tại không còn muốn đến Bạch Sơn.

Kha Tử Hoa vẫn là quá nóng nảy, cứ như vậy mà cấp bách liền muốn thu lợi tức từ trên tay Lâm gia, nhưng không có một cái cớ tốt nào, nếu như tự mình đi làm chuyện này, không có sức thuyết phục không nói, còn có khả năng đắc tội Lâm gia, nhưng Hạ Phi thì khác, thi thể cô gái đó đều là do Hạ Phi xử lý, hắn muốn gặp Hạ Phi thương lượng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

-Lão bản của các người đâu vậy?

Kha Tử Hoa đến câu lạc bộ, hỏi quầy tiếp tân i.
-Chưa thấy trở về, anh đi đến phía sau nhìn thử xem…

Kha Tử Hoa liền đi đến phía sau, đến gian phòng hướng thông với tầng hầm, lại hỏi tên thủ giữ thang máy:

-Lão bản của các người có ở phía dưới không?

-Không có, hôm nay không có thấy đến … .

Kha Tử Hoa nghĩ, con mẹ nó đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại không thấy tăm hơi,

-Bình thước trước kia cũng hay vắng mặt như vầy phải không?

-Cũng thường xuyên, chúng tôi cũng không biết ông ấy đi nơi nào?

-Ừ…tôi biết rồi, tôi xuống dưới vui chơi một chút, khi nào ông ấy đến đây, bảo xuống dưới gặp tôi…

Kha Tử Hoa nói.

-Vâng…

Tên giữ thang máy nói, bởi vì Hạ Phi đã thông báo, người này có đến thì lúc nào cũng có thể cuống dưới vui chơi, không cần điều tra đăng ký, nên tên thủ hạ nhớ rất rõ ràng, nhất định người này là bạn bè thân thiết của lão bản, nên không có ngăn trở, để cho Kha Tử Hoa xuống dưới sòng bạc..
………………………………………………………………………………………..

Nơi cư xa tỉnh ủy, bên trong nhà của Lâm gia đèn đuốc sáng trưng, khiến nhiều người không hiểu, Lâm chủ tịch như thế nào đột nhiên quay trở về đây, trước kia Lâm chủ tịch đều là ra Thúy Hoa sơn trang vùng ngoại ô để ở .

Đây là do yêu cầu Đinh Trường Sinh, Thúy Hoa sơn trang, nơi đó là vùng ngoại ô, mình có mang theo Tần Mặc , không tiện để nàng cùng đi, nhưng lại lo lắng các nàng hai người tại nội thành chờ đợi, cho nên Đinh Trường Sinh nói là phải ở cư xá tỉnh ủy trao đổi, đến lúc đó hắn mới an tâm để choTần Mặc đi đến nhà Chu Minh Thủy bái phỏng.

Trong phòng đang ngồi ba người, vợ chồng Lâm Nhất Đạo, Chung Lâm Phong, còn có một quân sư nhiều mưu trí của Lâm gia là Trần Bình Sơn, trên sàn nhà có một người quỳ, đương nhiên đó là Lâm Bình Nam.
-Bình thường cha đã nói qua bao nhiêu lần rồi, nhưng con vẫn không có nghe lời, lần này có phải là bị người giăng bẫy hay không thì vẫn chưa rõ ràng, đầu óc của con toàn là đậu hủ hay sao?

Lâm Nhất Đạo nhìn đứa con đang quỳ, hận không thể đập cho một trận.

Đinh Trường Sinh cùng Chung Lâm Phong thật đúng là nói không có oan uổng cho Lâm Nhất Đạo, Lâm Nhất Đạo quả thật chỉ một đứa con trai, nhưng ông ta xem trọng nhất vẫn là tiền đồ chính trị của mình, nếu như không phải là Chung Lâm Phong nháo nhào lợi hại, lại tăng thêm nếu như chuyện này lộ ra bên ngoài, mình quả thật là sẽ mang tiếng không biết dạy con, sự ảnh hưởng cũng rất lớn, một con trai mà cũng giáo dục không tốt, thì làm gì đủ thể diện để làm một chủ tịch tỉnh?

Vì vậy sau khi suy nghĩ đi, suy nghĩ lại, cuối cùng quyết định cùng Đinh Trường Sinh gặp một mặt, còn trao đổi như thế nào, trao đổi tới trình độ nào, Đinh Trường Sinh yêu cầu cái gì, bọn họ đều hoàn toàn không biết gì cả.
-Con thật không biết xảy ra việc này, về sau con không dám...

-Về sau? Con còn nghĩ về sau? Đợi việc này kết thúc rồi, con lập tức xuất ngoại, mãi mãi không trở về đây nữa..

. Lâm Nhất Đạo nói.

-Vậy, em cũng cùng đi?

Chung Lâm Phong lập tức nói.

-Em còn muốn đi theo để nuông chìu hắn à, em thì ở lại, để cho hắn tự mình đi, chính mình hắn đi ra ngoài làm việc kiếm cơm, lăn lộn không đến mức chết đói đâu…

Lâm Nhất Đạo vỗ lấy sofa mắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.