Lâm Nhất Đạo nhìn thấy vợ mình đã trở về, mới đầu ông còn cho rằng nàng đi đến Bắc Kinh, nhưng không nghĩ tới lúc này đã quay về nhà..
-Em đi ra ngoài để khuây khỏa chút, anh còn chưa ngủ?
Chung Lâm Phong mặt không biểu cảm đáp.
Lâm Nhất Đạo nhìn đến vợ mình có hành động khác lạ, mặt nàng có chút ửng hồng như mới vừa uống chút rượu vang, có vẻ uể oải, nhưng cũng biết tính tình của nàng, nàng nếu không muốn nói, dù cho có hỏi thì cũng không bao giờ trả lời…
Chung Lâm Phong dựa lưng vào tường, nội tâm nhớ lại chuyện đã xảy ra nghĩ mà run sợ, nàng có cảm giác có lỗi với chồng mình lão mà tim đập thình thịch... dựa theo các dấu hiệu của Đinh Trường Sinh, xem ra hắn đối với nàng cũng có sắc tâm, khẳng định hắn dự đoán trước được nàng sẽ làm gì, mà hắn lại là kẻ ngáng đường của chồng mình….
Nghĩ vậy, Chung Lâm Phong tựa cá như mắc cạn đồng dạng, há miệng cố sức thở, cảm thấy trước mắt ứa ra kim tinh, đầu váng mắt hoa, nàng xụi lơ dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống dưới sàn, bỗng nhiên hình ảnh Đinh Trường Sinh ngoài ý muốn xuất hiện, nàng lại nhớ tới trận thể nghiệm giao hợp vừa rồi là cỡ nào mỹ hảo cỡ nào là sung sướиɠ, nàng biết mình đã bị tên tiểu tử kia nâng lên dục niệm. Đúng như câu nói đàn bà đã bốn mươi tuổi thì tính dục như hổ như lang, chỉ cần bị kích phát đúng thời điểm thì từ sâu bên trong thân thể nàng tựa như núi lửa bùng phát nham thạch, cừ liền tục phun trao ra, vô phương kềm chế lại được… …………………………………………………………………………………………………..
Sau đó nàng lên trên giường ngủ, một hồi sau, Lâm Nhất Đạo cũng lên giường, tuy rằng đã tắt đèn, nhưng ở giữa lẫn nhau cũng có thể cảm giác được đối phương vẫn chưa ngủ.
-Có thể nói chuyện không?
Chung Lâm Phong dẫn đầu nói.
-Được, nói chuyện gì? Hôm nay em sao vậy, cảm xúc thấy có chút khác lạ, không có chuyện gì chứ?
Lâm Nhất Đạo trở mình, nhìn Chung Lâm Phong bên cạnh, hỏi.
-Không có việc gì, chúng ta nói chuyện về Vũ Văn Linh Chi đi a, các người quen nhau đã từ rất lâu phải không? Là em đến trước, hay là nàng đến trước?
Chung Lâm Phong đem vấn đề này ra nói, không thua kém gì ở trên giường đốt một viên pháo nổ, làm cho Lâm Nhất Đạo nhảy dựng, như thế nào bỗng nhiên Chung Lâm Phong nhắc tới vấn đề này? Hơn nữa nàng làm sao mà biết Vũ Văn Linh Chi , ai nói cho nàng biết đây ? Đi ra ngoài lâu như vậy, cuối cùng xảy ra chuyện gì c? Nàng rốt cuộc đã gặp ai? Liên tiếp những dấu chấm hỏi tại sao xoay quanh trong đầu óc của Lâm Nhất Đạo.
…………………………………………………………………………………………………..
Đinh Trường Sinh tạm thời vẫn chưa có ý nghĩ động đến Hạ Phi, nhưng tin tức từ Lưu Chấn Đông truyền đến là tần xuất tiếp xúc giữa Hạ Phi và Kha Tử Hoa bắt đầu dày đặc, không biết họ đang thương lượng chuyện gì, Lưu Chấn Đông cũng thấy được có mấy tên cảnh sát trong cục thường xuyên bị Kha Tử Hoa gọi đi, mặc dù là vào lúc tan việc cũng gọi, Lưu Chấn Đông vốn có nhiều tâm nhãn, tìm cách tìm hiểu những người này đang làm gì, bởi vì tuyệt không phải đồng nghiệp tụ hội bình thường. Rất rõ ràng, bọn họ đang có sự tình mưu đồ bí mật gì đó….
Vốn là đến giờ phía bên Lâm Nhất Đạo vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào, Đinh Trường Sinh vẫn chờ đợi, chờ Chung Lâm Phong đưa ra quyết định, nhưng từ lúc Chung Lâm Phong rời đi cũng không có bất cứ tin tức gì, điều này làm cho Đinh Trường Sinh có chút xao động.
Nhưng lúc này đã xảy ra một chuyện khác, đã làm cho Đinh Trường Sinh hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, bởi vì lúc xế chiều Tần Mặc cùng Diêm Lệ ra đi ngoài dạo phố, không biết làm sao lại gặp được Hạ Phi, tên này xem như là đã không còn hy vọng thay đổi được cái gì nữa, lại đến quấy rầy Tần Mặc.
Tuy rằng bởi vì sự tình của Lâm Bình Nam nên Hạ Phi đàng hoàng được vài ngày, nhưng qua một thời gian thì hắn thấy cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra, điều này làm cho lá gan của hắn lại lớn lên, đúng lúc trên đường đi ăn cơm thì gặp Diêm Lệ cùng Tần Mặc đang đi dạo phố mua đồ. -Ai ui, khéo như vậy, chúng ta lại gặp nhau….
Hạ Phi tiến lên cản đường đi Tần Mặc, nói.
-Cút ngay, nếu không tôi không khách sáo đấy…
Diêm Lệ tiến lên từng bước, chắn trước mặt Tần Mặc, nói.
-À…tính của cô rất cường liệt, bất quá tôi lại ưa thích, như vậy mới có hương vị, mời nhau không bằng vô tình gặp mặt, đến hội sở của tôi chơi đùa đi, tại thành phố Bạch Sơn này không có chỗ nào vui chơi bằng chỗ của tôi đâu….
-Cảm tạ, tránh ra….. Diêm Lệ, chúng ta đi.. .
Tần Mặc bước tránh qua Hạ Phi, đi về phía trước.
Hạ Phi tự cho rằng mình tại Bạch Sơn thuộc hạng làm trùm, hắn lúc này cũng biết Tần Mặc đã cùng Đinh Trường Sinh đăng ký kết hôn, đây là Kha Tử Hoa nói cho hắn biết, nhưng điều này lại làm cho hắn càng thêm hưng phấn, nàng bây giờ là đường đường chính chính vợ của Đinh Trường Sinh rồi, nếu có thể đem vợ của Đinh Trường Sinh đoạt tới tay đè nàng ra nằm dưới hang mình, đó mới là đả kích lớn nhất đối với Đinh Trường Sinh, coi như là báo được thù qua bao nhiều năm … -Ta biết, cô bây giờ là vợ của Đinh Trường Sinh, nhưng chắc cô cũng phải biết tôi tại Bạch Sơn là người như thế nào, nếu cô muốn chồng của cô vẫn còn lăn lộn tại Bạch Sơn, thì tối nay hãy đến hội sở của tôi, tôi chờ cô đấy….Còn, nếu không đến, tôi thật không dám cam vị trí của chồng cô có còn giữ được hay không?
Hạ Phi kiêu ngạo nói.
Tần Mặc nghe hắn nói như vậy thì cũng cho qua, Đinh Trường Sinh bản lãnh gì Tần Mặc há không biết, nàng không có giống loại đàn bà đanh đá tại trên phố cùng Hạ Phi lý luận, chỉ là Hạ Phi nhìn thấy Tần Mặc dừng chân lại một chút ra vẻ suy nghĩ, hắn tự cho rằng mình lần đã trấn áp được Tần Mặc rồi, cho nên hắn nhận định Tần Mặc sẽ ngoan ngoãn đến câu lạc bộ tìm đến mình, lại nhìn thấy vυ" mông của Tần Mặc dạo này tựa như phát triển nẩy nở thêm ra, trong long hắn càng thêm ngứa ngáy. …………………………………………………………………………………………..
Lưu Chấn Đông nhận được điện thoại của Đinh Trường Sinh, rất nhanh chóng đến phòng làm việc của hắn.
-Xảy ra chuyện gì, Đinh cục ?
Lưu Chấn Đông thở phì phò hỏi.
Đinh Trường Sinh không vội nói, trước rót cho Lưu Chấn Đông chén nước trà, sau đó hỏi:
- Bây giờ anh đang có bao nhiêu thuộc hạ có thể có hoàn toàn nắm chắc được ?
-Thời gian đến đây cũng chưa lâu, bây giờ đang có không quá hai mươi người, tất cả đều là người trong thời gian này tôi điều từ các đồn công an cơ sở đến, độ trung thành còn phải có thời gian khảo nghiệm, bộ muốn dùng người hay sao?
Lưu Chấn Đông hỏi.
-Ừ…, tôi muốn đối với Hạ Phi xuống tay, anh nhìn video này đi….
Đinh Trường Sinh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đem đoạn video Lâm Bình Nam làm chết người để Lưu Chấn Đông nhìn, Lưu Chấn Đông dù sao cũng đã là có giao tình vận mệnh gắn liền với hắn, vì thế cũng không nên giấu diếm Lưu Chấn Đông, bởi vì còn có rất nhiều việc đều phải dùng đến Lưu Chấn Đông, nếu như không có lời giải thích, trong lòng Lưu Chấn Đông cũng khó tránh khỏi băn khoăn do dự… Cho nên, chuyện rất trọng yếu, làm lãnh đạo, muốn thủ hạ bán mạng cho ngươi, thì phải công khai sự việc vì sao phải làm như vậy, để cho thủ hạ biết làm như vậy có đạo lý từ nơi nào, có như vậy thì khởi sự đều chung một long dốc sức, làm ít công to.
Đinh Trường Sinh không muốn trong việc làm Lưu Chấn Đông có điều gì cố kỵ, bởi vì Lưu Chấn Đông là cảnh sát, làm việc là có chừng mực, sự tình phạm pháp quyết không thể để cho Lưu Chấn Đông làm, Đinh Trường Sinh thà rằng chính tự mình làm.
Lưu Chấn Đông kiên nhẫn nhìn xong, kinh hãi ngây người, chỉ cần cái video này đủ đem đám Hạ Phi ba người đưa vào ngục giam, nhưng hiện tại vẫn chưa biết thi thể cô gái trẻ kia bị xử lý như thế nào, cho nên nhất định phải nắm lấy Hạ Phi trước.
-Nếu như bây giờ công khai đối với Hạ Phi động thủ, lực lượng của chúng ta chưa đủ, trong cái câu lạc bộ của Hạ Phi rốt cuộc còn có những điều gì, chúng ta vẫn chưa có nắm rõ, hơn nữa thân phận Hạ Phi cũng là phiền toái, khả năng chúng ta bên này còn chưa có hành động gì, thì phía bên kia đã có bắt đầu có van xin hộ hoặc là biết rõ nội tình rồi, lúc ấy sẽ đả thảo kinh xà . Lưu Chấn Đông trầm ngâm nói.
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một hồi, cũng là cái đạo lý này, nếu đối với Hạ Phi công khai động thủ thì phải có chứng cớ vô cùng xác thực, nếu không chính là cơm sống, đánh rắn không chết mà còn bị cắn ngược lại, cho nên nhất kích phải thành, mà lực lượng của Lưu Chấn Đông còn mỏng cũng là vấn đề, cho nên công khai động thủ thì không có khả năng.
-Đinh cục, nếu muốn từ Hạ Phi xuống tay, vậy chỉ cần nắm bắt Hạ Phi, đem tên này ấn chặt, không sợ hắn không khai ra thi thể cô gái trẻ kia chôn tại nơi nào, đến lúc đó đào lấy được thi thể, chứng cớ liền có, nhưng …. Đinh cục, gió này nguy hiểm rất lớn, Hạ Phi lại không phải là kẻ gϊếŧ người, cao lắm là phạm tội bao che, còn hai người kia thì làm sao bây giờ? Cậu nên lên kế hoạch trước cho rõ ràng. Lưu Chấn Đông lo lắng nói.
Kha Tử Hoa cũng không cần lo lắng đến, nhưng tình huống của Lâm Bình Nam, một khi tuôn ra, thì sẽ là thiên đại phiền toái.
-Tôi biết rồi, anh cứ an bài người tin được, trước ấn chặt Hạ Phi, vấn đề khác để tôi xử lý, mặt khác, người không nên quá nhiều, sau khi bắt được hắn, đừng nhốt tại tại thành phố Bạch Sơn, bí mật áp giải đến thành phố Hồ Châu, bên kia người quen của anh có nhiều, còn có Lan cục trưởng hổ trợ .
Đinh Trường Sinh nói, bây giờ hắn phát hiện, vô luận mình đến tại nơi nào, Hồ Châu vẫn là đại bản doanh của mình.
-Được rồi…để tôi tự an bài bố trí…
Lưu Chấn Đông nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, trước mắt nhìn đến, việc như thế nào xử lý Lâm Bình Nam là quyết định sau cùng, dù sao cũng đã có chút ít tình nghĩa với Chung Lâm Phong, tuy rằng hắn không muốn hiện tại làm quyết liệt, nhưng đối mặt Lâm Nhất Đạo tạo áp lực, nếu Chung Lâm Phong không có khả năng ngăn cản lại được, Đinh Trường Sinh quyết định nếu bí quá vào đường cùng thì mới hoá liều, cá chết thì lưới cũng rách…. Nhìn nhìn phòng làm việc này, mình vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc, khu Bạch Sơn còn rất nhiều việc hiện tại mình chưa kịp chạm vào, Trần Kính Sơn thì cũng đã nhìn ra mình không phải là người khắp nơi tranh quyền, cho nên đối với Đinh Trường Sinh so với trước kia thì tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng còn hướng gặp Đinh Trường Sinh hội báo tình huống, Đinh Trường Sinh thường thì cứ dựa theo Trần Kính Sơn đề nghị mà phê chuẩn.
Rất rõ ràng, một khi đem sự tình Lâm Bình Nam tuôn ra đi, cái vị trí bí thư khu ủy này rất khó để mà làm tiếp nữa, vấn đề là bước tiếp theo sẽ đi như thế nào, mình thật đúng là vẫn chưa có nghĩ ra …
Đời người có thể sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề tưởng chừng là tuyệt lộ, nhìn qua thì không cách nào vượt qua được, nhưng lại không thể không tiến về phía trước, bởi vì nếu ở yên tại chỗ, ngươi vĩnh viễn chỉ thấy một mặt tiêu cực, chỉ có không ngừng di chuyển, ngươi mới có thể thấy rõ mặt khác tích cực của vấn đề, trong này có khi còn súc tích ẩn giấu cơ hội, đây là Đinh Trường Sinh đã từng trải qua đấu quyền mà ngộ ra đạo lý. Kỳ thật đạo lý đều là tương thông, chỉ là do người cảm ngộ khác biệt thôi.
Thân phận khác biệt, địa vị khác biệt, góc độ nhìn nhận sự tình cũng không cùng nhau, ví như là Hạ Phi, bản thân hắn dựa vào thế lực của chú mình, trở thành một người kinh doanh, đợi đến lúc chú của mình sau khi lui xuống hết quyền thế, thì hắn sẽ di cư ra hải ngoại, làm phú ông gia, đây là kết cục tốt nhất, nhìn quanh, số người giống như vậy có không ít.
Hạ Phi tự cho mình tại thành phố Bạch Sơn có địa vị và thế lực, nên không đem Đinh Trường Sinh phóng tại bên trong mắt, nhất là sau khi giúp Lâm Bình Nam xử lý xong thi thể cô gái trẻ kia rồi, càng tự cho rằng sẽ được leo lên bắp đùi của Lâm gia, lại tăng thêm Lâm Nhất Đạo vừa mới kiểm tra tại thành phố Bạch Sơn, trong vòng tròn Bạch Sơn lưu truyền các loại lời đồn đại bất lợi đối với Đinh Trường Sinh, khiến cho Hạ Phi càng thêm kiêu ngạo. -Gần đây thế cục rất phức tạp, cháu phải cẩn thận một chút, đừng có chọc ra phiền toái đến.
Hạ Phi vào chiều muộn đi thăm chú của mình, thì được Hạ Minh Tuyên khuyên nhủ nói.
-Chú….dựa vào cái nhìn của chú, lần này Đường Bỉnh Khôn có thể hồ lộng sao? Cháu nghe nói Lâm chủ tịch đối với ông ta rất bất mãn?
Hạ Phi hỏi.
-Cho dù có bất mãn, nhưng sau lưng Đường Bỉnh Khôn là Ấn Thiên Hoa và Lương Văn Tường, nếu họ không gật đầu, Lâm Nhất Đạo có thể làm được gì, ngược lại còn cháu, công trình trong nội thành thành phố cháu đã cầm không ít tiền, phải cẩn thận đừng để gặp chuyện không may, chú đang lo lắng có người dựa vào chuyện này mà chú ý đến..
-Chú yên tâm đi, cháu biết, hiện tại thế cục rất loạn, không có ai chú ý tới việc này đâu , hơn nữa, công trình lớn như vậy, những người trong thành phố, ai mà không duỗi tay? Hạ Phi không quan tâm nói.
-Nói thì nói như thế, chỉ sợ có người nhắm vào đối với chúng ta, mấy ngày hôm trước chú nghe được một tin tức, Đinh Trường Sinh đã triển khai để cho bên kỷ ủy và kiểm toán kiểm tra các hạng đang triển khai thuộc khu Bạch Sơn, đồng thời đề nghị với lão Đường cũng làm như vậy đối với các hạng mục của thành phố Bạch Sơn, chú lo là lão Đường vì bản thân mình nên sẽ đồng ý, đến lúc đó chưa chắc là sẽ không xảy ra vấn đề, cho nên vạn sự cẩn thận vẫn là cho thỏa đáng .
Hạ Minh Tuyên nói.
-Vâng…cháu đã biết…Ai… tên hỗn đản Đinh Trường Sinh này, làm gì chỗ nào cũng có hắn, thật sự là muốn tìm cơ hội để loại trừ hắn, mẹ kiếp…nếu không là hắn, cháu bây giờ đâu có rơi vào tình thế như thế này… .
Hạ Phi nảy sinh ác độc nói. -Hỗn trướng, nói nhăng gì đấy, rơi xuống tình cảnh hôm nay, cháu không biết xấu hổ còn oán trách người khác? Nếu không ngờ Lâm Xuân Hiểu che chắn cho cháu, thì cháu đã vào ngục giam, Đinh Trường Sinh thay cháu gánh tội, cháu không biết ngượng mà còn nói lời này .
Hạ Minh Tuyên tuy rằng cũng muốn đá Đinh Trường Sinh văng ra khỏi Bạch Sơn, nhưng không có ác độc như cháu mình vậy, loại trừ Đinh Trường Sinh, lời này có thể tùy tiện nói sao? Hiện tại nhìn đến, đem Hạ Phi đá ra khỏi trên con đường làm quan cũng tốt, hắn thích tranh đấu tàn nhẫn, người không đầu óc trên con đường làm quan thì sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi lớn.
-Cháu chỉ nói đùa, chú tức giận làm cái gì….Thôi…cháu không cùng chú nói chuyện phiếm nữa, tới lần nào cũng bị chú giáo huấn …
Nói xong, Hạ Phi rời khỏi nhà Hạ Minh Tuyên, khí Hạ Minh Tuyên mệt mỏi đem chén trà đặt mạnh trên bàn trà, nhìn ngoài cửa trời đã tối đen như mực, ông có chút thở không ra hơi. Hạ Phi thở phì phì lên chiếc xe thể thao rời khỏi cư xá thành ủy, nhưng vừa vượt qua một ngã tư, thì đã va chạm cùng với một chiếc xe Toyota, khoan hãy nói, lúc này đây Hạ Phi vừa nhìn, chính là chiếc xe Toyota tự thắng gấp lại nên gây va chạm với mình, hắn nổi nóng, hơn nữa tên tài xế xe Toyota sau khi xuống xe, cũng không nhìn tình huống, mở miệng liền mắng chửi Hạ Phi, cho là tại Hạ Phi chạy theo đuôi xe của mình.
Lúc này làm cho Hạ Phi nổi điên lên, nhào tới đánh tên lái xe Toyota, nhưng tên tài xế Toyota chỉ là đón đỡ mà không cùng hắn đánh nhau, liền xoay người chạy về phía con hẻm nhỏ bên cạnh, Hạ Phi liền rượt đuổi, đến lúc không thấy bóng dáng tên tài xế, lúc này mới ý thức được, có khả năng bị người giăng bẫy…
Nhưng đến lúc muốn quay đầu, thì trên đâu đã bị chụp xuống một cái bao tải , sau đó là một trận quyền đấm cước đá, đánh cho Hạ Phi cuộn thành một đoàn, lúc này hai chiếc xe bị đυ.ng đã bị người khác lái chạy đi rồi, giống như nãy giờ không có phát sinh qua tai nạn xe cộ vậy.. Toàn bộ quá trình sau đó Hạ Phi đã thanh tỉnh lại, chỉ biết là mình bị nhét vào cốp sau xe ô tô, xe chạy không biết bao lâu, rốt cục thì dừng lại …
Phía sau cốp xe Hạ Phi hoảng sợ, mình đắc tội với không ít người, những người này rốt cuộc là ai, Hạ Phi một điểm cũng không biết lai lịch của đối phương.
Cuối cùng, bao tải bị mang xuống, ánh sáng làm Hạ Phi có chút chưa kịp thích ứng, trải qua một lúc, hắn chậm rãi mở mắt ra, tình cảnh trước mắt làm Hạ Phi có chút tuyệt vọng, nơi này là một nhà xưởng bỏ hoang, điều này cũng ấn chứng suy đoán của hắn, đây là có kẻ thù tìm tới rồi, mất khí lực dàn xếp như vậy để đem mình đến nơi này, sự tình khẳng định không đơn giản.
-Mày là Hạ Phi ?
Trước mặt hắn, ngồi một nam nhân, nhìn qua rất nhanh nhẹn.
-Đúng…đại ca, muốn cái gì cứ nói, chỉ cần bỏ ra được, tôi sẽ không keo kiệt đâu.. Hạ Phi suy nghĩ, đem mình trói đến chỗ này, nhất định là vì tiền, còn nếu không phải vì tiền, thì mình sẽ dùng tiền để giải quyết, đối phương có khả năng đang rung cây nhát thỏ, vì vậy chỉ cần mình xuất tiền, thì có cơ hội thông báo đến người của mình, đến lúc đó liền sẽ có khả năng có người cứu giúp.
Sợ nhất chính là đối phương cái gì cũng không muốn, sau đó đào hố đem chôn mình tại đây, đến cái tình cảnh này, chỉ có mạng của mình là quan trọng nhất .
-Mày có rất nhiều tiền sao?
Nam nhân nhìn Hạ Phi, mỉm cười hỏi.
-Không, tôi không có nhiều tiền, nhưng nếu như đại ca muốn, tôi sẽ gọi điện thoại vay mượn, như thế nào đều được, đại ca, cứ nói ra con sổ.
-Vậy cũng được, trước cầm lấy hai trăm vạn nguyên tiền đi a.
Nam nhân há miệng chính là hai tram vạn, mặc dù với số tiền kia cũng chỉ là một phần của mình mà thôi, nhưng nói Hạ Phi không đau lòng, thì không có khả năng . -Hai trăm vạn? Vị đại ca, tôi thật không có nhiều như vậy...
-Cái gì? Còn trả giá sao? Lại thêm một trăm vạn, tổng cộng ba trăm vạn, đưa điện thoại cho hắn, để ý đến thời gian, coi chừng bị người khác định vị.
Nam nhân phân phó nói.
Trong này, một người cầm lấy điện thoại đi đến, hỏi Hạ Phi:
-Gọi cho ai?
Hạ Phi suy nghĩ một vòng, gọi cho ai? Ai tương đối thông minh cơ linh một chút, nhưng sau khi suy nghĩ một vòng, cũng không tìm được một người thích hợp, đi đến quyết định cuối cùng là gọi cho Kha Tử Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]