Chương trước
Chương sau
Đinh Trường Sinh gia hỏa kia miệng không có ai cản trở được, cũng không sợ Tần Mặc ngượng ngùng, Vạn Hòa Bình liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, phát hiện cô gái này gặp biến không sợ hãi, tựa như lời nói của Đinh Trường Sinh cùng nàng không có liên quan gì đến vậy..

-Trường Sinh, kỳ thật việc này, phải biết là có người nghĩ thiết kế đào hố đẩy cậu, tôi cũng là bị rơi vào bên trong cái hố do người ta giăng ra, quan hệ của chúng ta còn phải nói gì nữa sao, đúng không? Tôi thật sự là không biết tại đó bên trong là cậu.

Vạn Hòa Bình giải thích.

-Tôi biết ngay, Vạn cục trưởng không có khả năng chơi tôi như vậy mà, đúng rồi, là ai vậy?

Đinh Trường Sinh biến sắc, hỏi.

Vạn Hòa Bình không nói, chỉ là ngón tay chỉ lên phía trên, có mấy lời không cần nói rõ ra, nhưng động tác cũng đủ để thuyết minh tất cả, Đinh Trường Sinh minh bạch Vạn Hòa Bình cái gọi là phía trên là có ý gì rồi, việc này khẳng định cùng Tiểu Lâm có liên quan, nhưng làm Đinh Trường Sinh không rõ chính là Tiểu Lâm, tốt xấu cũng là phó chủ nhiệm ủy ban tỉnh, là đại thư ký của ủy ban tỉnh, như thế nào mà lại đến hiện trường đây này?
-Được rồi, thôi chúng ta đi.

Đinh Trường Sinh gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

-Ngồi chơi chút nữa đi , không có người theo giúp tôi nói chuyện phiếm, cậu nếu đến đây, vội vả đi làm gì?

Vạn Hòa Bình nữa giả nữa thật nói.

-Quên đi, không quấy rầy giấc mộng của ông nữa, có thời gian đi đến Bạch Sơn chơi, tôi làm chủ, mời ông ăn cơm.

Đinh Trường Sinh nói.

-Um…đến địa bàn của cậu ư, tôi không muốn đi, nhỡ cậu báo thù tôi sao?

Vạn Hòa Bình nói đùa.

Nhưng Đinh Trường Sinh lần này lại không có nói đùa, nghiêm trang nói:

-Ông sẽ đi đấy, tôi chờ ông…

Nói xong, cũng không chào hỏi Vạn Hòa Bình, đứng dậy cùng Tần Mặc ly khai, chỉ có Vạn Hòa Bình không rõ ràng câu nói sau cùng của Đinh Trường Sinh kia rốt cuộc có ý gì, cái gì gọi là "Ông sẽ đi đấy …..?"

-Cứ như vậy là xong rồi phải không?
Ra cửa, Tần Mặc hỏi Đinh Trường Sinh nói.

-Không xong thì còn có thể làm gì đây?

Đinh Trường Sinh nói cho qua.

-Nếu là như vậy, anh không cần thiết đến đây tìm đến Vạn lão đầu này, làm như vậy, hiệu quả gì cũng không có, đã vậy còn đắc tội với người…

-Đắc tội người, em nói là Vạn Hòa Bình sao? Không có khả năng đó, hơn nữa rất nhanh ông ta sẽ tìm anh mà cầu đấy…

Đinh Trường Sinh nói.

Tần Mặc nhìn Đinh Trường Sinh nhếch miệng, lộ ra nụ cười mỉm mê người, nàng cũng minh bạch, cho dù là có hỏi lại, hắn cũng không có nói, tên gia hỏa này, vẫn là rất khó thu thập, nhìn đến sau này con đường của mình còn rất dài a.

……………………………………………………………………………

Phát sinh ra chuyện tại nhà hàng khách sạn Giang Đô, Phương Chi Hà cùng Tiểu Lâm đều không có dám nói cho Lâm Nhất Đạo, chuyện này bọn họ thấy cũng không có hậu quả gì, cứ như vậy trôi qua.
Lập thu đến, thời tiết dần dần mát mẻ, nhưng Lâm Nhất Đạo vẫn là ưa thích ở tại vùng ngoại thành Thúy Hoa sơn trang, bởi vì nơi này an tĩnh, hơn nữa làm chuyện gì cũng tương đối bí mật.

Trần Bình Sơn tại Bắc Kinh hoạt động một thời gian, nhưng hiệu quả không lớn..

-Nhìn thấy chuyện này không dễ làm, bằng không áp dụng cách khác, làm cho hắn vĩnh viễn câm miệng đi.. .

Trần Bình Sơn đối với kết quả hoạt động của mình thì không hài lòng, nhưng cũng không thể làm gì hơn, vụ án này vốn chính là Lâm gia làm không đúng, Trần Bình Sơn dã tìm không ít các chuyên gia về luật, muốn những người này chỉ điểm, nhưng người trong vòng tròn pháp luật thì không có nhiều, hơn nữa sự tình xảy ra chuyện gì, ai cũng đều hiểu, nhóm chuyên gia kia không muốn vì cái gọi là thù lao mà phá hư hình tượng của mình….
-Không phải sợ hắn nháo, cái tôi lo lắng chính là sau lưng hắn có người chống lấy, nếu động thủ, sợ là đó là điều mong muốn của đối phương, như vậy liền có lý do chân chính, hơn nữa cho dù hắn làm ầm ĩ lên, cuối cùng thì cũng chỉ là một cái án sai mà thôi, nhưng nếu như chúng ta động thủ, tính chất sự tình liền thay đổi .

Lâm Nhất Đạo lần đầu tiên cảm thấy vô lực.

-Nhưng là cứ như vậy phát triển, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Trần Bình Sơn bất đắc dĩ nói, muốn nói tâm ngoan thủ lạt, thì Trần Bình Sơn so với Lâm Nhất Đạo còn tàn nhẫn hơn.

-Trước cứ chờ đợi xem sao, bên này tôi đã cùng Diêm Bồi Công và Đinh Trường Sinh đều đã gặp mặt, hai người này xem ra là đã thương lượng trước xong rồi, đều thề thốt phủ nhận gặp qua Vũ Văn Linh Chi, Đinh Trường Sinh tên tiểu tử này thật đúng là kiêu ngạo, hơn nữa không nghĩ tới gia hỏa kia lại có bối cảnh phức tạp như vậy, hắn trước kia là thư ký của Thạch Ái Quốc, nhưng lúc đến công tác tại thành phố Bạch Sơn hình như là do Ấn Thiên Hoa an bài, mà Ấn Thiên Hoa là người Trọng gia, Đinh Trường Sinh còn làm qua thư ký cho Trọng Hải, vì thế vấn đề hắn nhậm chức đúng là phức tạp, giống như là có nhiều kết quả thỏa hiệp vậy, ý vị sâu xa a, thông qua mối quan hệ của hắn, cũng có thể nhìn thấy trên tỉnh có mối quan hệ lộn xộn.
Lâm Nhất Đạo nói.

-Sợ không những chỉ có như thế, tôi vừa mới nhận được tin tức, hắn đã kết hôn rồi, vợ hắn chính là con gái Tân gia ở kinh thành, Tần Chấn Bang chỉ có duy nhất cô con gái tên Tần Mặc, bây giờ lại thêm phức tạp nhiều, Tần gia cùng chúng ta n không phải là một phe cánh, hơn nữa Tần Chấn Bang cùng Chu Minh Thủy tương giao tâm đầu ý hợp, chẳng khác gì bây giờ sau lưng Đinh Trường Sinh lại có thêm một Chu Minh Thủy.

Trần Bình Sơn nói.

Nghe được tin tức này, Lâm Nhất Đạo rất phẫn nộ, vì sao mình không biết gì về chuyện này, lập tức lớn tiếng hô:

- Gọi Tiếu Lâm đến đây… .

Trần Bình Sơn thầm kêu không tốt, việc này xem ra Lâm Nhất Đạo không biết, nhưng mình lại biết trước, đây không phải là đánh vào khuôn mặt Tiểu Lâm sao? Việc này Tiểu Lâm không có khả năng không biết, bởi vì Phương Chi Hà từng nói cho hắn, Tiểu Lâm muốn có người luôn theo dõi, mục tiêu chính là Đinh Trường Sinh.
Như vậy nếu Tiểu Lâm đến đây sẽ đem sự tình tính đến trên đầu mình, mình không phải là sợ Tiếu Lâm, nhưng hắn biết rõ, đoàn kết nội bộ bây giờ là rất trọng yếu, nếu như bởi vì chuyện này dấy lên hiềm khích, thì cái mất nhiều hơn được.

-Lão bản, gọi em à?

Tiểu Lâm không biết xảy ra chuyện gì, vội vã chạy vào.

-Đinh Trường Sinh kết hôn là xảy ra chuyện gì, sự tình khi nào vậy? Như thế nào tôi lại không biết?

Lâm Nhất Đạo hỏi.

-Ách, việc này …em chưa kịp hội báo .

Tiểu Lâm cũng chỉ có thể là nói như vậy, nhưng hắn tại trước mặt Lâm Nhất Đạo từ ngữ mập mờ, làm Lâm Nhất Đạo rất hoài nghi Tiểu Lâm còn có chuyện khác chưa nói cho mình biết, vì thế lạnh lùng chất vấn nói:

-Cậu bây giờ lá gan đã lớn đúng không? Còn có chuyện gì giấu diếm tôi?

Tiểu Lâm bất đắc dĩ, nếu việc này để cho Lâm Nhất Đạo theo từ nơi của Phương Chi Hà nhận được tin tức, thì chính mình cái chức vụ thư ký xem như là chấm dứt, vì thế liền đem đêm đó giăng bẫy Đinh Trường Sinh rồi gặp tình huông ra sao, kể lại rành mạch cho Lâm Nhất Đạo…
-Ngu xuẩn, tôi nói cho cậu biết, về sau nếu tự tiện hành động, thì cút cho khuất mắt tôi…

Lâm Nhất Đạo hận không thể đánh cho Tiểu Lâm cái bạt tai, nhưng cố nhịn nhịn một chút, không có ra tay….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.