Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2152.

Nghe Đường Bỉnh Khôn cùng Thành Thiên Hạc nói như vậy, Lâm Nhất Đạo khoát tay, nói:

-Các ôngi suy nghĩ nhiều quá, tôi tin rằng cán bộ của chúng ta sẽ hiểu vấn đề, Đinh Trường Sinh không vì đắc tội với tôi, mà là trước mắt hắn đúng là không thích hợp với cương vị …

Đường Bỉnh Khôn bất đắc dĩ, không biết nên trả lời thế nào, còn Thành Thiên Hạc nhìn thấy Đường Bỉnh Khôn không lên tiếng, cũng không dám nói thêm vào nữa, vô luận nói như thế nào, chính mình tại thường ủy Bạch Sơn cũng chưa có năng lực khống chế, nếu bây giờ đồng ý với ý của Lâm Nhất Đạo, đến lúc đó đưa ra thường ủy họp biểu quyết không thành, chính mình làm như thế nào hướng đến Lâm Nhất Đạo bàn giao?

Lâm Nhất Đạo nhìn thấy hai vị này chủ quan không lên tiếng, trong lòng cũng đành chịu, bất luận nói như thế nào, chính mình cũng chỉ có thể là âm thầm gây áp lực với hai người này mà thôi, Lâm Nhất Đạo cũng minh bạch, hai người này, nhất là Đường Bỉnh Khôn không biểu hiện thái độ, chắc chắn là Đường Bỉnh Khôn vẫn có quan hệ với cùng một ít người trên tỉnh, nếu cứ ép rất gắt, sợ là sẽ bị phản tác dụng.
Vì thế Lâm Nhất Đạo tỏ ra rộng lượng nói:

-Tôi cũng chỉ là t đề nghị, về phần làm như thế nào, đó là sự tình của các ông, nếu Đinh Trường Sinh là cán bộ do trên tỉnh quản, tôi cũng có khả năng hướng đến các ban ngành liên quan trên tỉnh đề xuất, vấn đề của Đinh Trường Sinh trước hết cứ như vậy đi, vấn đề thứ hai là vấn đề bình chọn xây dựng thành phố căn minh sạch đẹp. ….

……………………………………………………………………………………………….

Đinh Trường Sinh hoàn toàn không biết Lâm Nhất Đạo đã bắt đầu tính kế với hắn, buổi tối hắn vốn là định ước hẹn với Lương Khả Ý ăn cơm, nhưng chưa tới tan tầm, thì nhận được điện thoại của Đường Bỉnh Khôn, yêu cầu hắn lập tức đến văn phòng thành ủy gặp ông..

Đinh Trường Sinh không biết xảy ra vấn đề gì, hơn nữa Lâm Nhất Đạo nghe nói đã đi, chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề gì sao?
Đinh Trường Sinh đến chào hỏi với thư ký Đường Bỉnh Khôn, thư ký chỉ vào gian phòng trong, trực tiếp để cho tự Đinh Trường Sinh đi vào, Đinh Trường Sinh vừa vào cửa, thì phát hiện Đường Bỉnh Khôn khuôn mặt sầu não ngồi ở phía trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ xem thời tiết, gặp Đinh Trường Sinh tiến đến, lại nói một câu:

-Nhìn đến mưa gió sắp tới rồi….

Đinh Trường Sinh cười cười, nói:

-Mưa gió đến đây cũng tốt, Bạch Sơn năm nay đang bị thiên hạn, thật sự nếu không trời mưa, chúng ta còn phải tập trung nhân lực lực để chống hạn …

Đường Bỉnh Khôn nhìn Đinh Trường Sinh, sau đó đứng lên đi đến khu ghế sofa, sau khi ngồi xuống, chỉ ghế sa lon đối diện, bảo Đinh Trường Sinh cũng ngồi xuống.

Hắn không biết Đường Bỉnh Khôn kêu mình tới là làm gì, cho nên không mở miệng trước, chờ Đường Bỉnh Khôn phân phó chuyện gì.
-Trường Sinh, xế chiều hôm nay Lâm chủ tịch trước khi quay về tỉnh, đã gặp tôi cùng Thành chủ tịch, cậu có biết chuyện gì không?

Đường Bỉnh Khôn thẳng thắn nói ra, bất quá là muốn cho Đinh Trường Sinh chuển bị, muốn truyền lại tin tức cho người đứng phía sau lưng Đinh Trường Sinh biết được vấn đề, để còn vãn hồi cục diện, kịp thời rat ay động thủ, hoặc là phải có chuẩn bị tâm lý trước, miễn cho bị người đánh trở tay không kịp.

-Các lãnh đạo nói chuyện, thì tôi làm sao có biết được chứ?

Đinh Trường Sinh mỉm cười nói.

-Ừ….

Đường Bỉnh Khôn trầm ngâm một chút, nói:

-Lâm chủ tịch đề nghị tôi và Thành chủ tịch triệt tiêu chức vụ của cậu, lý do là cậu còn quá trẻ tuổi, không thích hợp làm công tác…

Đường Bỉnh Khôn nói xong, nhìn Đinh Trường Sinh, muốn nhìn xem tên gia hỏa kia phản ứng như thế nào, nhưng làm Đường Bỉnh Khôn bất ngờ, chính là Đinh Trường Sinh ngồi đối diện rất là trầm ổn, một chút phản ứng cũng không có, biểu hiện này hoàn toàn không phù hợp với cảm xúc tuổi tác của hắn, điều này làm cho Đường Bỉnh Khôn giật mình.
-Như thế nào? Cậu đã biết trước?

Đường Bỉnh Khôn thấy Đinh Trường Sinh mỉm cười, hỏi.

-Không có, tôi cũng vừa mới nghe ông nói, nhưng đây đã là nằm trong dự kiến của tôi, trước đây Lâm chủ tịch tại tỉnh Trung Bắc có tiếng cường thế, cũng là có tiếng lòng dạ hẹp hòi, trong cuộc họp thì tôi chống đối ông ta, ngay lúc đó ông ta không đề nghị triệt chức của tôi đã coi như là cho nể mặt mũi Thạch chủ tịch lắm rồi, sau đó mới âm thầm xuống tay, về các phương diện coi như là cho tôi đủ mặt mũi, nhưng dù như thế nào cũng không thể miễn đi cái bản chất bỉ ổi.. .

Đinh Trường Sinh khinh thường nói.

-Trường Sinh, chú ý đến phương thức nói chuyện, vô luận như thế nào, Lâm chủ tịch cũng là lãnh đạo.

Đường Bỉnh Khôn thấy Đinh Trường Sinh nói có chút cực đoan, lo lắng lời này truyền đến lỗ tai Lâm Nhất Đạo, thì lại thêm nảy sinh phong ba, đối với việc giải quyết vấn đề không có chút nào trợ giúp.
-Lãnh đạo ư? Tôi chỉ nhận thức lãnh đạo có tài có đức, người không đáng thì tôi coi khinh, những cái đạo lý này tôi vẫn biết, chỉ là tôi không biết đã đến từng tuổi này rồi, lại làm đại lãnh đạo, chút ít lòng dạ cũng không có? Tôi so với ông ta ưu thế lớn nhất chính tuổi còn trẻ hơn, cái gọi là sông có khúc người có lúc, sự tình tương lai về sau sẽ như thế nào, ai mà biết được?

Đinh Trường Sinh ngữ khí bình thường, nhưng Đường Bỉnh Khôn nghe đến, thì trong lòng lên cơn sóng gió động trời, tiểu tử này quả nhiên là một nhân vật, cho dù không biết sức mạnh bên trong tiểu tử này thế nào, chỉ cần là phần hùng tâm này cũng đủ để cho ông so cùng người trẻ tuổi này phải xấu hổ.

-Ý của tôi rất đơn giản, lãnh đạo cũ của cậu là Thạch chủ tịch, việc này tôi khuyên cậu hay là trước báo cho Thạch chủ tịch biết cho thỏa đáng, ông ấy ở tại trên tỉnh, bất luận nói như thế nào, vẫn có sức ảnh hưởng, còn tôi bên này cũng hướng đến Ấn chủ nhiệm hội báo, kỳ thật mà nói, tôi không muốn cậu rời khỏi cái cương vị này, chỉ là không chịu nổi cấp trên tạo áp lực, cậu có hiểu ý của tôi không?
Đường Bỉnh Khôn hỏi.

-Minh bạch, cám ơn Đường bí thư, dù như thế nào, đúng là tôi đã gây phiền toái...

Đinh Trường Sinh còn muốn nói tiếp lúc, thì bị Đường Bỉnh Khôn giơ tay lên ngăn lại, nói thật, nếu như không có Đinh Trường Sinh đứng lên phản ứng trong cuộc họp, lần này cái gọi là đến thị sát, Đường Bỉnh Khôn nhất định đã bị ép đến ngạt thở rồi.

Mấu chốt của vấn đề nếu là như vậy, thì Thành Thiên Hạc liền trở nên cường thế, sẽ có một số cán bộ thuộc phái lưng chừng liền rót vào trận doanh của Thành Thiên Hạc, như vậy nếu Đường Bỉnh Khôn muốn khống chế thường ủy thành ủy sẽ lực bất tòng tâm, mà đến lúc đó, Đinh Trường Sinh tại Bạch Sơn tình huống càng thêm rất nguy hiểm.

……………………………………………………………………………………………….
Rời khỏi thành ủy, Đinh Trường Sinh vào trong xe mình, mà chưa có khởi động ô tô, hắn mồi một điếu thuốc, yên lặng hút, rồi lấy ra điện thoại gọi điện thoại, nhưng không biết gọi cho ai, vốn là định hẹn Lương Khả Ý ăn cơm, nhưng hiện tại cái tâm tình này cũng không cách nào đi ăn được, vạn nhất tâm tình của mình bị Lương Khả Ý nhìn ra, thì có vẻ mình có mục đích đi hẹn nàng ăn cơm.

Ô tô chẳng có mục đích tại trong thành phố chạy, có muốn chạy nhanh cũng không được, bởi vì khắp nơi các con đường đều đang thi công, lúc này này lại là tan tầm vào giờ cao điểm, cho nên Đinh Trường Sinh chạy chậm chậm, đột nhiên nhìn thấy một người bước vào phía trước một tiệm cơm, đó là An Nhân thủ hạ của Hạ Phi.

Mình đã bị Lâm Nhất Đạo bức đến tuyệt cảnh rồi, nếu không phản kích, khả năng bị ăn đến xương cốt cũng không còn, nhưng phản kích cũng phải có điểm công kích thì mới được, đối với chính mình, muốn hình thành uy hϊếp đối với Lâm Nhất Đạo, đúng là ảo tưởng, cũng may là con của Lâm Nhất Đạo có thể cung cấp cơ hội, nghĩ vậy, Đinh Trường Sinh chậm rãi dừng xe ở ven đường, chờ đợi An Nhân đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.