Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2137.

-Ngồi đi.

Lâm Nhất Đạo mắt nhìn Diêm Bồi Công nói.

Diêm Bồi Công vẫn không nói gì, hướng về một bên ghế sofa, liền ngồi xuống, lão đang chờ đợi Lâm Nhất Đạo ngả bài, bởi vì lão hiểu được, nếu Lâm Nhất Đạo kêu mình đến, chắc chắn là có liên quan đến sự tình Vũ Văn gia, mà vẫn chưa nắm bắt mình ngay, vấn đề này đã nói lên, Lâm Nhất Đạo vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao bây giờ, hoặc là đối với mình cũng còn ôm lấy kỳ vọng.

-Lão Diêm, lão giấu mình đủ sâu đấy, tại tỉnh Trung Bắc nhiều năm như vậy, lão vẫn luôn giả vờ là một người thành thật, tôi đã bị lão lừa gạt qua mặt, nếu trong tay lão đã có nhiều tiền như vậy, sao không tìm một chỗ dưỡng lão nghỉ ngơi đi? Ngâm mình vào vũng nước đυ.c để làm gì? Ông có tính toán gì đây?

Lâm Nhất Đạo cười tủm tỉm nhìn Diêm Bồi Công, hỏi.
-Lâm chủ tịch, tôi không rõ ông có ý tứ gì? Tôi là một người kinh doanh hợp pháp, làm cái gì cũng là hợp pháp, hình như Lâm chủ tịch đối với tôi không hài lòng?

Diêm Bồi Công lúc này trong tâm dần dần an định, bởi vì lão nghĩ đến lúc Đinh Trường Sinh phân tích, nếu như Lâm Nhất Đạo muốn đối với lão xuống tay, chỉ sợ bây giờ có muốn chạy thì cũng trễ rồi, nhưng Lâm Nhất Đạo bây giờ còn không còn có đại năng lực như trước nữa, đồng thời bởi vì hắn vừa đến đến tỉnh Trung Nam, cánh chim không có gió, muốn điều người từ tỉnh Trung Bắc đến bên này, thì phải còn cần một chút thời gian, cho nên, đoạn thời gian ngắn này, Diêm Bồi Công nhất định phải bảo vệ cho tới cùng điểm mấu chốt.

Có chết cũng không nhận bât cứ cái gì, một cái khía cạnh khác chính là đem ủy ban thành phố Hồ Châu cùng mình gắt gao trói chặt, Trọng Hải cùng La Bàn Hạ đều đã đồng ý phối hợp hổ trợ về phương diện ngân hàng để mình vay tiền, như vậy cũng xem như thành công bước đầu tiên.
-Diêm Bồi Công, tôi chỉ hỏi lão một câu, Vũ Văn Linh Chi hiện đang ở nơi nào? Lão hãy đem nàng giao ra, tất cả những việc làm của lão tôi sẽ không động đến, tài sản của lão bây giờ cũng khá lớn mà, phải không?

Lâm Nhất Đạo xanh mặt hỏi.

-Lâm chủ tịch, tuy rằng trước kia tôi cùng Vũ Văn Linh Chi là bằng hữu, nhưng nói thật, đã nhiều năm nay tôi không gặp nàng, thời gian cũng cải biến rất nhiều, ví như nếu như Vũ Văn Linh Chi đã giải phẩu thẩm mỹ chỉnh sửa lại khuôn mặt khác rồi, vậy còn ai biết nàng ta sao? Đừng nói là nàng không tới tìm tôi, mà nếu nhìn thấy tôi, có thể tôi cũng không nhận ra nàng là ai nữa đấy…

Diêm Bồi Công hướng đến Lâm Nhất Đạo truyền một tin tức giả tạo, là sau này lão chưa từng gặp qua Vũ Văn Linh Chi, hơn nữa Vũ Văn Linh Chi có khả năng đã chỉnh dung rồi.
-Lão thật chưa nhìn thấy qua nàng?

Lâm Nhất Đạo đương nhiên không tin lời Diêm Bồi Công nói.

-Lâm chủ tịch, nàng là người nào, trong khi tôi hiện tại có thân phận như thế nào, làm gì gặp mặt được, hơn nữa, nàng là một tội phạm bị truy nã, đang hoảng sợ lẩn trốn, làm sao có khả năng tới tìm tôi chứ?

Diêm Bồi Công phân tích có lý.

Lâm Nhất nghe Diêm Bồi Công nói như vậy, nhìn lão nói:

-Lão Diêm, tôi rất thất vọng với lão rồi, nếu lão chưa thấy qua Vũ Văn Linh Chi, như vậy tôi sẽ nói chuyện kế tiếp, lão đã có thể triệu tập đến Hồ Châu nhiều tài chính như vậy để đầu tư, thế thì Hồ Châu cho ông cái chỗ tốt gì?

-À…đó là ưu đãi các loại a, còn có chính là do Hồ Châu có ưu thế về khu vực .

-Nếu là như vậy, lão Diêm, Lâm gia cũng cần ông đầu tư như vậy, ông cảm thấy nếu theo lấy Lâm gia thì như thế nào đây? Trước kia do Kỳ Phượng Trúc không nghe lời, muốn làm lung tung loạn lên nên mới nhận hậu quả, bây giờ nếu lão đến Lâm gia, tôi sẽ cung cấp quyền lực, lão cung cấp tài chính, cả hai đều có lợi ích, như thế nào đây?
Lâm Nhất Đạo nói những lời dụ dỗ, nhưng cũng đồng thời là uy hϊếp, bởi vì Kỳ Phượng Trúc không nghe lời, cho nên đến bây giờ còn phải ở tù, đây không phải là uy hϊếp đây là cái gì?

-Cám ơn Lâm chủ tịch ưu ái, bất quá tôi chỉ là một người kinh doanh mua bán, đối với việc chính trị không có hứng thú, cho nên cám ơn Lâm chủ tịch, tôi không có bản lãnh để làm những việc khác…

Diêm Bồi Công không chấp nhận hạ mình nói.

-Như thế nào, Lâm gia không mặt mũi sao?

Lâm Nhất Đạo sửng sốt, âm thanh tăng lên, hỏi.

-Không phải …. Lâm chu tịch, tôi đã nói rồi, tôi không có bản lãnh, sợ là hưởng không nổi cái phúc khí mà Lâm chủ tịch ưu ái mà thôi.

Diêm Bồi Công cường điệu thái độ của mình, nói.

-Diêm Bồi Công, tôi bây giờ là chủ tịch tỉnh, có thể còn ở tại tỉnh Trung Nam này trong thời gian rất dài, lão cần phải suy nghĩ kỹ, một khi cự tuyệt thì sẽ biết ý vị như thế nào chứ?
Lâm Nhất Đạo sắc mặt rất khó nhìn, đây là lần đầu tiên Lâm Nhất Đạo bị người khác cự tuyệt ngay trước mặt, hơn nữa lại có lời nói lưu loát, ngay một chút sơ hở cũng đều không có.

-Lâm chủ tịch, tôi hiểu rất rõ ràng, ông chớ trách, tôi chỉ là một người kinh doanh đơn giản, làm không đến cái loại sự tình đấu đá lẫn nhau, cho nên tôi có nguyên tắc của mình, việc buôn bán tuyệt không liên quan gì đến chính trị … .

Diêm Bồi Công nhìn Lâm Nhất, nghiêm trang nói.

-Tốt lắm, Diêm Bồi Công, vậy lão sau này đừng có hối hận, lão đi đi, thay tôi chuyển lời cho Vũ Văn Linh Chi, nói tôi thực muốn gặp nàng, nảo nàng nếu cói thời gian thì tới gặp tôi, còn bằng không, chờ nhặt xác Kỳ Phượng Trúc đi a.

Lâm Nhất Đạo nói trầm thấp, nhưng lộ ra hàn khí, Diêm Bồi Công nghe được, giống như thần kinh của mình đều bị đóng bang lại.
-Lâm chủ tịch… tái kiến, nhưng những lời chuyển này, tôi sợ là mang không đến được cho Vũ Văn Linh Chi, xin thứ lỗi .

Nói xong Diêm Bồi Công đứng dậy ly khai chỗ ở gian phòng của Lâm Nhất Đạo, lão vừa ly khai, thư ký liền tiến vào gian phòng Lâm Nhất Đạo.

Lâm Nhất Đạo nổi giận, đem văn kiện trong tay hung hăng đập lên phía trên sofa, nhìn thư ký, nói:

-Nhớ kỹ người này, từ hôm nay trở đi, bí mật điều tra, vô luận là về phương diện kia, tìm ra sơ hở, lập tức nói cho tôi biết

-Vâng, tôi lập tức đi an bài .

Thư ký nhìn lão bản sắc mặt không tốt, cũng nhanh đi ra ngoài.

Chờ đợi lúc trong phòng không có người, Lâm Nhất Đạo căm tức vỗ vỗ cái trán của mình, Diêm Bồi Công, thật đúng là một khối xương cứng, vốn cho rằng chính mình nhanh và gọn có thể bắt giữ lão được, nhưng hiện tại nhìn đến, lão gia hỏa này chính là tảng đá hầm cầu, vừa cứng lại vừa thối….
Vấn đề là lão gia hỏa kia liên hiệp với nhiều người như vậy, tại Hồ Châu hiện nay đầu tư có thể nói là hết sức quan trọng, hiện tại nếu động đến lão, sợ là không dễ dàng như vậy, chẳng những là lãnh đạo của Hồ Châu sẽ phản đối, cho dù là lãnh đạo trên tỉnh, cũng sẽ có người không ủng hộ mình, cho nên việc này phải làm chậm một chút, nếu không được nhược điểm, thật đúng là không thể động vào ….

Lâm Nhất Đạo đang suy nghĩ thì truyền đến tiếng gõ cửa, ông kêu vào, thì người đẩy cửa tiến đến lại là Thạch Ái Quốc.

-Thạch chủ tịch, mau đến ngồi…

Lâm Nhất Đạo so với Thạch Ái Quốc tuổi còn trẻ, cho nên đối với Thạch Ái Quốc rất tôn trọng, ít nhất bề mặt ngoài là như vậy…

-Lâm chủ tịch, đi thôi, các lãnh đạo Hồ Châu đã chuẩn bị cơm nước, chúng ta đi ăn chút đi, tại Hồ Châu vẫn có không ít thức ăn đặc sắc đấy…
Thạch Ái Quốc cười nói.

-Tốt…chúng ta đi thôi, hưởng thụ một chút.

Nói xong hai người cười ha ha, nếu như không biết nội tình, đều cho rằng hai người này có quan hệ không giống bình thường đâu……

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.