Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2098.

Đinh Trường Sinh cũng không có tùy tiện đi đến gần chiếc xe mé đối diện đường cái để nhìn xem xa này là của ai, với lại phán đoán của mình cũng chưa chắc là chuẩn xác, vì thế lấy ra điện thoại gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông báo cảnh sát, để Lưu Chấn Đông phái người đang tuần tra gần đây chạy đến nhìn một chút.

-Anh đoán hắn đang làm gì?

Tên lái xe nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang gọi điện thoại, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tại chiếc xa đang dừng lẩm bẩm.

-Bà mẹ nó, có khả năng là báo cảnh sát, nếu cảnh sát đến đây, chúng ta sẽ nói như thế nào?

Một tên khác bắt đầu khẩn trương.

-Còn nói như thế nào, cứ nói là ….

Lời còn chưa dứt, hắn theo bên trong kiếng chiếu hậu nhìn thấy từ ngã tư có một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến.

-Bà mẹ nó, đi nhanh đi, coi chừng không kịp .
Một tên nói.

Lái xe lúc này cũng có chút sợ rồi, tuy rằng chính mình có hậu trường cứng rắn, nhưng nếu như bị bắt gặp tại nơi đây, tuyệt không phải là là chuyện tốt, đầu tiên mình sẽ là người chịu tội thay, cho nên nhanh chóng phát động ô tô, Đinh Trường Sinh lại nghe được tiếng rít lốp xe chạm đất rất lớn, lập tức liền chạy tránh ra ngoài thật xa.

-Đinh bí thư, Lưu cục trưởng báo cho chúng tôi chạy đến đây , có việc gì vậy?

-Nhìn thấy chiếc xe vừa mới chạy kia không? Đuổi theo xem xảy ra chuyện gì, chiếc xe này theo tôi cả ngày, nhìn xem ai có lá gan to như vậy .

Đinh Trường Sinh không phân tốt xấu liền chụp chụp mũ chiếc xe kia, trong xe hai tên tuần cảnh vừa nghe đang theo dõi bí thư khu ủy, còn dám hỏi gì nữa, vì thế cùng Đinh Trường Sinh chào hỏi thiền thẳng chạy đuổi theo, hơn nữa còn bật đèn ưu tiên, đêm hôm khuya khoắt, còn kéo còi cảnh sát, làm như sợ người ta không biết là mình đang chạy đến vậy.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, quay trở về nhà, lúc này Tưởng Mộng Điệp mới vừa hoàn tất tắm rửa xong, đầu tóc còn ướt, nàng mặc một bộ quần áo ngủ, ngồi xếp bằng tại trên sofa chơi điện thoại …

-Này, nhà của bí thư khu ủy, đầy đủ các phương tiện a, không máy tính, không Internet, không văn phòng, có phải là anh đang lừa gạt tôi không vậy, ngày mai mấy thứ này phải có đủ, tại nơi này không có Internet không có cách nào lên mạng, mà không có lên mạng thì sẽ không có cách nào quản lý công ty, đây không phải là làm chậm trễ việc kiếm tiền sao?

Tưởng Mộng Điệp nhìn Đinh Trường Sinh nói nghiêm túc.

-Ách, ..được rồi.. chắc là do bọn họ sơ sót, tôi suốt ngày không ở nơi này, cho nên những thứ này cơ bản đều không dung đến..À… thời gian không còn sớm, sao cô không nghỉ ngơi đi à?
Đinh Trường Sinh nhìn Tưởng Mộng Điệp, hỏi.

-Anh chưa ngủ, thì tôi làm sao ngủ chứ?

-Có ý tứ gì?

Đinh Trường Sinh không hiểu hỏi, chính mình không ngủ cùng ngươi có cái quan hệ gì chứ, ta và ngươi không cùng ngủ chung một chỗ mà, dĩ nhiên, việc này chỉ có thể là do hắn suy nghĩ mà thôi, Tưởng Ngọc Điệp đem em gái nàng phó thác cho mình, mình không thể biển thủ ăn luôn a, đến lúc đó gặp Tưởng Ngọc Điệp thì phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ lại nói là ta không có ý tứ đó, nhưng lỡ chiếm lấy cái đó của em gái ngươi rồi? Ặc.. thôi không dám nghĩ tiếp tục dễ rước lấy phiền phức.

-Tật tôi lúc ngủ, phàm là có chút động tĩnh liền giật mình thức dậy ngủ không được, cho nên, anh còn ở tại bên ngoài tạo ra tiếng động, tôi như thế nào ngủ được ?

Tưởng Mộng Điệp nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, không để ý tới nàng nữa, quay về gian phòng mình, đóng cửa lại đi ngủ, bởi vì này trong phòng không có phòng vệ sinh riêng, nên khi có nhu cầu thì phải chạy ra phòng vệ sinh chung bên ngoài, đúng là bất tiện, hắn nghĩ cuộc sống như thế này không biết đến lúc nào mới có thể kết thúc, đầu bắt đầu lớn.

Nhưng vừa nghĩ đến thì theo bản năng hắn lại… mắc tiểu, Đinh Trường Sinh dù làm biếng nhưng vẫn phải mở cửa phòng đi đến phòng vệ sinh, thật dài thở ra một hơi..

Tiểu xong, Đinh Trường Sinh theo thói quen rửa mặt, vô tình ánh mắt hắn, thả tại trên tường có thanh treo quần áo, nhìn thấy quần áo cũ vừa thay ra của Tưởng Mộng Điệp vắt vẻo treo trên đó..

"Con bà nó, cô gái này thay quần áo mà cứ treo bừa ra như vậy, chẳng khác gì chọc ngứa mắt mình"
Vừa đến gần khẽ treo cái khăn lau mặt kề bên, ma xui quỷ khiến, cạnh bàn tay chạm nhẹ thì cái áo rơi xuống đất, từ bên trong cái áo liền bày ra một cái áo ngực và cái qυầи ɭóŧ ren nhỏ màu trắng..,

Đinh Trường Sinh tập trung nhìn vào, con mắt đều muốn thẳng lên, áo ngực và qυầи ɭóŧ đều là màu nhạt da người, cái qυầи ɭóŧ nho nhỏ mất trật tự cuộn lên, hắn vươn tay, cầm lên cái qυầи ɭóŧ khêu gợi kia, vừa vào tay, cái cảm giác tơ lụa mát lạnh làm cho Đinh Trường Sinh hít vào một hơi, trong lúc này từ nơi chính giữa gần đáy cái qυầи ɭóŧ, một mảnh nho nhỏ ẩm ướt vương đọng thật là chướng mắt, đương nhiên hắn biết từ nơi chỗ ẩm ướt đó là là nơi bao vây lấy từ nơi cửa miệng âʍ đa͙σ Tưởng Mộng Điệp, theo trước mặt của mình, Đinh Trường Sinh cảm giác được một mùi khí tức khác thường nhàn nhạt hắng hắc tỏa ra nhảy vào đến trong lỗ mũi của mình, bên cạnh cái mùi đó, hắn nhanh chóng bóc ra để trong lòng bàn tay, đập vào mắt là hai cọng lông đen tinh tế đen nhánh, đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, sợi lông cong cong như tơ tuyến mềm mại, cũng đủ để hắn tưởng tượng ra được thảm lông trên cái gò mu của nàng còn non tơ đến cỡ nào…
………………………………………………………………………………………………….

Nếu như không phải là Đinh Trường Sinh đưa địa chỉ cho Đỗ Sơn Khôi, Đỗ Sơn Khôi thật đúng là không thể nào tìm ra nơi ẩn thân của mẹ con Vũ Văn Linh Chi, hơn nữa Vũ Văn Linh Chi rất cẩn thận, nhất là khi biết Lâm Nhất Đạo đã đến tỉnh Trung Nam, càng là cẩn thận quá mức, rèm cửa lúc nào cũng kéo kín, buổi tối thì nghỉ ngơi sớm, cho nên nếu như không phải là người có cố ý quan sát, cơ hồ là không biết nơi này có người trú ngụ, thức ăn đồ uống đều là do người của Đinh Trường Sinh định kỳ đưa tới.

Sáng sớm, Vũ Văn Linh Chi đã bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ làm cho thức tỉnh, nàng và Kỳ Trúc Vận cơ hồ cùng lúc bước ra mở cửa phòng ngủ, hai mẹ con nhìn nhau, hôm nay không phải là thời gian mà người mang thức ăn đến theo định kỳ a, vì thế lặng lẽ bước đến cửa, mở ra mắt mèo hướng ra phía ngoài nhìn, lbọn họ nhận thức một người, cũng là người mà Đinh Trường Sinh rất tín nhiệm - Đỗ Sơn khôi.
-Anh Đỗ, như thế nào đến nơi này?

Vũ Văn Linh Chi mở cửa, hỏi.

-Đi vào trước nói sau, là hắn bảo tôi đến.

Đỗ Sơn Khôi nói đến hắn dĩ nhiên chính là Đinh Trường Sinh.

Vũ Văn Linh Chi hướng phía ngoài cửa quan sát, không có ai khác, hỏi:

-Hắn không tới sao?

-Hắn hiện tại không tiện đến đây, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thời gian sau này, có thể chỉ là tôi đến liên hệ với chị, lần này có chút việc muốn nói, nếu như chị không tin, có thể gọi điện thoại hỏi hắn, số điện thoại này của hắn chưa dùng qua, gọi theo số này để liên lạc..

Đỗ Sơn Khôi đưa cho Vũ Văn Linh Chi một số điện thoại…

-Anh nói đi, tôi tin anh, chuyện gì?

Vũ Văn Linh Chi cảm thấy sự tình có điểm không đúng, hỏi.

-Ý tứ của hắn bây giờ mẹ con cô nán ở lại trong nước quá nguy hiểm, phải đem mẹ con cô đưa đi nơi khác, hắn lo lắng, chi bằng để mẹ con cô đi ra nước ngoài, lần này tôi tới là chụp ảnh hai mẹ con cô, tôi lo làm hộ chiếu, đến nước nào thì tính sau .
Đỗ Sơn Khôi nói, lấy ra máy chụp ảnh.

-Khoan…, việc này tôi muốn cùng hắn nói chuyện một chút .

Vũ Văn Linh Chi vừa nghe định đưa mình đi ra nước ngoài, nàng liền hoảng hồn rồi, đây không phải là đến một tỉnh thành nào đó, mà là đi ra nước ngoài, nếu đã đi thì còn có thể trở về hay không thì chẳng biết được, với lại tình thế phức tạp như vậy, vạn nhất sơ ý một chút, chính mình hối hận cũng không kịp.

-Tôi hiểu, xin cô cứ tự nhiên.

Vũ Văn Linh Chi cầm lấy điện thoại Đỗ Sơn Khôi vào phòng ngủ, liềm bấm theo số diện thoại mà Đỗ Sơn Khôi đưa cho…

-A lô…?

Đinh Trường Sinh tại điện thoại bên trong hỏi.

-Là dì đây, làm sao cháu ra quyết định như vậy, áp lực của cháu có phải là rất lớn phải không?

Vũ Văn Linh Chi vừa mở miệng liền nghẹn ngào nói, nàng đối với Đinh Trường Sinh, tình cảm của nàng rất phức tạp, trước kia là bởi vì nàng đối với Đinh Trường Sinh bởi vì lợi dụng lấy lòng, cho nên hiến dâng thân thể của mình để cho Đinh Trường Sinh chiếm giữ, như vậy đồng thời cũng phần nào thỏa mãn tính dục của mình, nàng chỉ là lợi dụng hắn, chứ không có khả năng đối với hắn sinh ra tình cảm, nhưng sau mấy năm trôi qua, Đinh Trường Sinh tại trong tâm trí của nàng càng trở lên rõ ràng, mà tương phản chính là hính bóng Kỳ Phượng Trúc chồng của nàng tại trong não dần dần mơ hồ.
Mỗi khi nhớ tới thời điểm nàng cùng Đinh Trường Sinh giao hoan, cả người nàng đều tràn đầy kích động hưng phấn, còn Đinh Trường Sinh đã vì nàng mà làm tất cả mọi chuyện, gánh hết mạo hiểm, vượt qua lời hứa hẹn ở giữa chuyện nam nữ, Đinh Trường Sinh tuổi trẻ khí thịnh, hết thảy những chuyện hắn làm đối với Vũ Văn gia đều gặp tràn đầy nguy hiểm, hắn cũng không cần màng đến, thủ đoạn của Lâm Nhất Đạo thì nàng rất rõ ràng, cho nên mới lo lắng cho Đinh Trường Sinh, mỗi một lần Đinh Trường Sinh tìm đến nơi này gặp nàng, thì mỗi lần giao hoan nàng đều là nhiệt tình như là làm một lần cuối cùng vậy, lấy toàn thân của mình cùng phối hợp với hắn….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.