Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1990.

Đinh Trường Sinh để điện thoại xuống, rất nhanh một người đàn ông trung niên gõ cửa tiến vào, tuy rằng cái tên uyển chuyển như nữ nhân, nhưng tướng mạo cùng cái tên Mai Tam Lộng không có nửa xu quan hệ.

-Mai chủ nhiệm, đúng không?

Đinh Trường Sinh gật đầu, ý bảo Mai Tam Lộng tiến đến.

-Đúng, Đinh bí thư, tôi chính là Mai Tam Lộng, Đinh bí thư, cậu có cái gì phân phó?

-Không có gì phân phó, anh ngồi xuống đi .

Đinh Trường Sinh, chỉ ghế dựa nói.

Mai Tam Lộng thì cho rằng Đinh Trường Sinh chỉ là nói khách sáo, cho nên lúng túng một chút, vẫn không có ngồi xuống, Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, đành không mời Mai Tam Lộng ngồi nữa.

-Mai chủ nhiệm, tôi gọi anh đến không ý tứ gì khác, tôi vừa đến đây, đối với khu Bạch Sơn chưa quen thuộc, chính là muốn tìm hiểu một chút tình huống.
-Được, không biết Đinh bí thư muốn tìm hiểu về tình huống phương diện nào?

-À…ví như sự tình trước mắt khẩn yếu nhất của khu, việc cần thiết không thể không làm..

-À, vậy thì có rất nhiều, bất quá trước mắt việc khẩn yếu nhất là văn minh thành, chuyện này tiến hành hơn một năm rồi, dung mọi cách để thực thi, cho tới bây giờ, đây là đại sự quan trọng nhất của thành phố, có thể nói chuyện này so với việc chiêu thương dẫn tư còn trọng yếu hơn..

Mai Tam Lộng nhìn qua dáng người có chút chậm chạp, nhưng khi vừa nhắc đến công tác, đạo lý rõ ràng, đối với sự tình khu thuộc như lòng bàn tay, làm Đinh Trường Sinh suy nghĩ, người này có thể dùng …

-Văn minh thành? Có ý tứ gì?

Đinh Trường Sinh chưa từng nghe nói qua chuyện này, cho nên không biết, khu trưởng Trần Kính Sơn lại ra mặt không để mình vào bên trong mắt, nếu như chính mình không tự tìm hiểu, thì tại khu Bạch Sơn chẳng khác gì kẻ điếc người mù.
- Xin lỗi, Đinh bí thư, tôi quen gọi tắt, kỳ thật chính là đạt được tiêu chuẩn vệ sinh xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp, thành phố Bạch Sơn đã chuẩn bị từ lâu, nhưng vẫn luôn không làm được, trải qua mấy năm phát triển gần đây, hiện tại thành phố Bạch Sơn có thể nói là đang vào thời kỳ tốt nhất, cho nên thành phố quyết tâm muốn đem cái danh hiệu này cầm đến trong tay.

-Vậy thì khu của chúng ta có nhiệm vụ gì?

Đinh Trường Sinh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mình là bí thư khu ủy, nếu như chuyện này cùng thành phố không thể câu thông hữu hiệu, thậm chí nếu mình căn bản cái gì cũng không biết, thì cái vị trí bí thư khu vực ủy này tại trong mắt lãnh đạo thành phố là như thế nào thì liền có thể nghĩ.

-Bởi vì thành phố Bạch Sơn các vấn đề cơ bản đều nằm tại khu Bạch Sơn, khu chúng ta có thể nói là chủ lực của chiến dịch này, nhiệm vụ của khu Bạch Sơn là nặng nhất, Tôn Truyền Hà là tổ trưởng của chiến dịch này, sau khi Tôn Truyền Hà gặp chuyện không may, tại khu Bạch Sơn thì chuyển qua do Trần khu trưởng điều hành.
-Um…, vậy còn bao nhiêu thời gian thì cuộc bình chọn kết thúc?

Đinh Trường Sinh đem này toàn bộ cuộc trao đổi này đều ghi vào notebook, bởi vì hắn phát hiện, sau này sẽ rất bận rộn, trong khi tinh lực thì có hạn, không có khả năng việc gì mình cũng phải tự làm, cho nên lưu lại vào notebook để phân công trách nhiệm cho mỗi người, như vậy sau này cũng dễ dàng truy cứu trách nhiệm.

- Cuối tháng này chính là trong thời gian bình chọn, thời gian rất gấp rồi, nhưng khu có một số việc vẫn chưa có cân đối tốt, có vài phố nhỏ và khu vực Lão Nhai chưa có làm tốt, dựa theo yêu cầu thành phố, chỉ huy phải đến hiện trường xử lý, nhưng hiệu quả không lớn, từ lâu nay đã hình thành thói quen rất khó lập tức thay đổi, ví dụ như rõ ràng đã lắp đặt các thùng rác trên lề đường, nhưng đại đa số các hộ vẫn là ném rác ra bên ngoài một cái là xong việc, tạo thành phiền toái rất lớn.
Mai Tam Lộng nói rất rõ ràng, làm Đinh Trường Sinh đối với hắn ấn tượng càng sâu hơn.

-À…nếu nói như vậy, chắc Văn chủ nhiệm đi ra ngoài để đến hiện trường xử lý sự tình đó?

Đinh Trường Sinh lơ đãng làm như tình cờ hỏi.

-Um…., Đinh bí thư, tôi thật không biết, lúc nàng đi ra ngoài không có nói đi đâu, bên văn phòng không có điều xe công tác, nàng tự mình lái xe đi ra ngoài.

Mai Tam Lộng ăn ngay nói thật.

Đinh Trường Sinh gật đầu, liếc nhìn Mai Tam Lộng, trong lòng nghĩ, bề ngoài thì Mai Tam Lộng ủ rũ lừ đừ, trên thực tế lúc nói chuyện làm việc thì có chừng mực, cùng mình lần đầu tiên gặp mặt, có thể khẳng định nói ra cái gì cũng đều là sự thật, cũng không có nói xấu lãnh đạo của mình, chủ nhiệm cùng phó chủ nhiệm ở giữa phải được một gạch thẳng đánh dấu như vậy, làm phó và vị trí chính thì hòa thuận cũng không thấy nhiều, nhưng Mai Tam Lộng lời nói lại làm cho Đinh Trường Sinh minh bạch, thứ nhất, Văn chủ nhiệm đi ra ngoài, không nói đi nơi nào, thứ hai, không phái xe công tác, mà nàng tự mình lái xe đi ra ngoài, như vậy đã nói lên một vấn đề, Văn Nhược Lan là đi ra ngoài để làm việc tư rồi, tuyệt không phải vì công tác.
…………………………………………………………………………………

Văn Nhược Lan lái xe đi theo phía sau xe Kha Tử Hoa, chạy long vòng một hồi rốt cục đến một căn biệt thự vùng ngoại thành thì dừng lại.

-Kha cục trưởng, anh kêu tôi đến nơi này làm gì, tôi còn đang rất bận với công việc .

Văn Nhược Lan đối với việc Kha Tử Hoa gọi điện thoại kêu mình đi ra ngoài rất bất mãn, bởi vì nàng và Kha Tử Hoa giao tiếp cũng không nhiều, nhưng Kha Tử Hoa tại bên trong điện thoại nhắc tới Tôn Truyền Hà, nhắc tới Thành Công, nàng liền không thể không đi.

-Yên tâm đi, đi thôi, Thành thiếu chờ cô đấy .

Kha Tử Hoa cười hắc hắc nói.

-Bất quá, tôi cũng nhắc nhở cô, bí thư khu ủy mới này tốt, nhưng rất ưa thích loại đàn bà thục phụ như cô, tôi cảnh cáo cô,cô phải biết mình đứng ở bên nào đấy, Tôn Truyền Hà chết như thế nào, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận … .
Kha Tử Hoa âm trầm nói.

-Anh đây là đang uy hϊếp tôi sao?

Văn Nhược Lan dừng chân lại, bước, liếc nhìn Kha Tử Hoa hỏi.

Kha Tử Hoa không lên tiếng, đẩy ra cửa biệt thự trong phòng, liền truyền đến tiếng nhạc vang dội, Văn Nhược Lan nhíu mày một, lúc này nàng nhìn thấy Thành Công tay cầm lấy ly rượu đỏ xoay người lại.

Thành Công thấy Kha Tử Hoa cùng Văn Nhược Lan đến đây, tắt đi âm nhạc, trong phòng chớp mắt liền an tĩnh.

-Văn chủ nhiệm, đã lâu không gặp a, tôi nhớ lần trước cùng cô gặp mặt là khi cùng Tôn Truyền Hà uống rượu với nhau, hiện tại thế nào, người đã qua đời, nhưng vẫn còn người sống, mời ngồi, tôi mời cô đến không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cùng cô có chút chuyện trao đổi .

Thành Công chỉ chỉ sofa nói.

Văn Nhược Lan không biết Thành Công tìm nàng có chuyện gì, nhưng Tôn Truyền Hà cùng Thành Thiên Hạc có rất sâu quan hệ, mà chính mình lại là minh hữu của Tôn Truyền Hà, cho nên nàng suy đoán khả năng vẫn là sự tình có liên quan đến Tôn Truyền Hà, nhưng chính mình sự tình đối với Tôn Truyền Hà chính xác là biết rất ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.