Tư Đồ Dạ Minh tận mắt thấy từng tùy tùng bên cạnh mình ngã xuống,nắm trường kiếm trong tay vạch một đường kiếm khí trong không gian xuyên thẳng qua thân mấy người nam tử trước mắt.
Xoay người, Tư Đồ Dạ Minh đối mặt với thủ lĩnh đạo phỉ. Đối phương là một bộ mặt có râu quai nón, hai mắt trừng thẳng.
“Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đặt tài sản của ngươi xuống, lão tử còn có thể cho ngươi toàn thây.” Nói xong, đại đao trên tay hắn lại bổxuống.
Dạ Minh vung kiếm chống đỡ, cánh tay cầm kiếm tê rần, cảm thấy đã cố hết sức.
“Mấy năm trước lão tử trúng một kiếm của ngươi, hôm nay trời xanhban cho lão tử cơ hội này, thù này không báo, ta thật uổng phí là đạotặc.”Ở dưới ánh trăng, trên gò má hắn in hằn một vết đao sâu, có thể thấy rõ nét.
Đây là của Ngạc Đồ Khắc lưu lại trên mặt hắn năm đó.
“Ta thật hối hận, mấy năm trước không có trực tiếp đưa ngươi xuống địa phủ.” Dạ Minh lui nhanh mấy bước.
Đám đạo tặc này chính là đám mấy năm trước đã giết cha mẹ Vu Nguyệt, lại còn đả thương nàng.
Hồi lâu, lại thêm một tùy tùng trúng tên ngã xuống, mà tất cả đám đảo phỉ đã vây quanh hắn.
“Đại đương gia, mặt dù thù chỉ báo một nửa, nhưng có thể giết hắnthì chúng ta vẫn rửa sạch được mối nhục trước đó.” Gã đạo phỉ cụt taylấy một mũi tên sau lưng đưa cho thủ lĩnh đạo phỉ.
Nhận lấy mũi tên, thủ lĩnh đại phỉ cất tiếng cười.
“Cũng tốt. Trước hết giết ngươi, khi nào gặp tên chó má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nang-that-chat/174522/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.