Vào lúc canh ba, bên ngoài phòng lại nổi lên bão cát, người nằm trên giường cực kỳ bất an không ngủ được, trằn trọc trở mình.
Cả người Vu Tử Đồng bị vây hãm trong sương mù, nàng sợ hãi liều chết chạy trốn về phía trước, mãi cho đến khi tiếng vó ngựa truyền đến rõràng.
Nàng vừa quay đầu lại, thấy ngay một người đàn ông nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
“Không, không muốn !” Trện tay người đàn ông đó cầm roi da nhắm nàng mà vung xuống, nàng từ trong mộng tỉnh lại.
” Làm sao vậy ? Gặp ác mộng sao ?” Ngạc Đồ Khắc bị tiếng la của nàng mà tỉnh dậy, một tay đưa tới lau đi giọt mồ hôi trên trán của nàng.
“Ừ.” Tử Đồng gật đầu một cái, mơi phát hiện mình nằm trong vòng tay của Ngạc Đồ Khắc.
“Là một giấc mộng đáng sợ sao ?” Hắn di chuyển thân hình, điều chỉnh vị trí thích hợp cho nàng.
Nàng gật đầu một cái, ngẩng mặt lên. “Ta rất ít khi nằm mộng.” Huống chi là một cơn ác mộng.
Mặt dù chưa kịp thấy rõ ràng người trong mộng nhưng sự sợ hãi, runrẩy lởn vởn trong tim nàng cũng đủ để làm nàng lo lắng. Nàng có một dựcảm xấu, hơn nữa chưa từng quá mãnh liệt như thế này.
” Có muốn nói ra một chút hay không ?” Hắn vuốt mái tóc nàng, trấn an nàng.
” Là sương mù, không, vừa giống như bão cát.” Nàng cau mày, bắt đầu cố gắng hồi tưởng.
Hắn đem nàng ôm chặt, để cho nàng nằm trong lồng ngực hắn.
“Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, có lẽ bên ngoài phòng lại nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nang-that-chat/174520/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.