An Tầm sững sờ, sau khi hiểu ra anh vừa nói câu gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, “Đồ chảnh choẹ, ai nói em sẽ gả cho anh.”
Nói xong, cô liếc qua thư ký Quách, có lẽ vốn định chào hỏi, nhưnglại bị Tư Vũ trêu chọc như thế, cho nên cô dứt khoát không thèm dây dưachào hỏi gì thêm nữa, đi thẳng luôn vào nhà.
Thư ký Quách thấy An Tầm như vậy thì không kìm được bật cười, cườixong ông lại thở dài, “Nếu lúc trước Nam thiếu gia biết dỗ con gái nhưcậu bây giờ, có lẽ Trịnh tiểu thư cũng sẽ không đau lòng mà giải trừ hôn ước.”
An Tầm quyết định trở về nhưng lại chưa thông báo với người nhà, saukhi ấn chuông cửa, cô nghe thấy tiếng gọi của mẹ An, “An Phi, đi mởcửa.”
“Con đang chơi game, mẹ đi đi.” Giọng An Phi càng lớn hơn.
“Chuyện con uống rượu trắng ngọc bích của bố có muốn mẹ che giấu giúp nữa không?”
“Mẹ!”
Nghe hết mấy câu đối thoại kia, An Tầm đứng trước cửa cười đến không thở được.
Cô và bố đều là người ít nói, trước khi mẹ con An Phi đến, căn nhànày lúc nào cũng yên tĩnh lặng thinh, cho nên An Tầm cũng hiểu rõ đượcrằng, vì sao bố cô lại thích mẹ An như thế.
Tựa như anh từng nói, thiện lương và vui vẻ.
Người mở cửa lại là giáo sư An, lúc ông nhìn thấy An Tầm thì cũng hơi bất ngờ, có vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, “Về rồi hả, con gái.”
Tư Vũ thấy An Tầm đi vào cửa nhà mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nam-ti-vu/2252896/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.