Lý Ánh Nguyệt ngồi im bất động,không tức giận cũng chẳng nghĩ suy gì nhiều.
Cái cô đang tò mò là tất cả mọi chuyện đều do nguyên nhân gì mà xảy ra?
Cô đã làm gì?
Và mọi chuyện xảy ra với cô là như thế nào?
Đến lúc này đây,cô cũng biết và từng biết mình thật lòng yêu Mạc Thiên Nhật Dạ,chung tình mãi anh và khó có thể quên anh nhưng những tổn thương anh gây ra cho cô quá sâu,khó tha thứ.
Dù cô muốn tha thứ nhưng nghĩ lại những ngày tháng giả dối ở bên anh,cô cũng không kìm nước mắt mà rơi xuống.
Cô không tha thứ cho anh cũng chính là đang không tha thứ cho mình,đang tự hành hạ bản thân.
Hành hạ người phụ nữ ác độc vì cái gọi là nhiệm vụ của bang mà không màng đến hạnh phúc.
Dẫu lúc ở bên cạnh anh có hạnh phúc đến nhường nào đó cũng chỉ là những ngày tháng giả tạo.
Vậy tại sao ta phải cất giữ những ngày tháng đấy trong lòng của mình?
Đó là câu hỏi mà Lý Ánh Nguyệt trằn trọc mỗi đêm.
***
Sáng hôm sau,công ty Dạ Nguyệt bắt đầu bữa sáng với không khí ngày xuân đang cặp kề.
Nhân viên trong công ty đều tất bật làm việc,không khí sôi nổi hơn ngày thường,có lẽ mọi người đều mong đến ngày nghỉ lễ.
Cả Tôn Lịch Nhi cũng mong chờ đến ngày nghỉ.Suốt bữa sáng không thấy Lý Ánh Nguyệt ở văn phòng,cô còn hoài nghi không lẽ chủ tịch đã đi nghỉ lễ trước rồi?
Đến giữa trưa mới thấy Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/3377939/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.