Sáng hôm sau, Lý Thiên Nguyệt ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Ngồi dậy sờ trán xem thì thấy đã đỡ rồi nhưng chắc triệu chứng cảm mạo vẫn còn.
Từng bước đi xuống giường thì bỗng cô khựng lại như nhớ ra điều gì.
Mạc Thiên Nhật Dạ có ngủ ở đây không?
Đang suy nghĩ xem thì có tiếng nói từ ban công vội vào.
'' Em thức rồi à?''
Giọng nói vừa lạnh lùng xen lẫn dịu dàng trầm ổn vang lên.
" Vâng em thức rồi"
Mạc Thiên Nhật Dạ đi vào trong cẩn thận khóa cửa lại rồi bước đến bên cạnh Lý Thiên Nguyệt.
" Em thấy trong người đỡ chưa?" vừa hỏi anh vừa sờ trán của cô.
Bàn tay lạnh lạnh ấm ấm của anh vừa đặt lên trán cô thì tim đã đập loạn nhịp không biết sao có thể ngừng lại.
" Dạ cũng đỡ rồi"
Nếu Mạc Thiên Nhật Dạ đang đứng ở đây chắc là tối hôm qua anh đã giữ đúng lời hứa về phòng ngủ rồi.
" A...mà sao anh không đi làm à?"
" Không trong công ty không có gì để làm"
Mạc Thiên Nhật Dạ chắc đùa cô chắc một công ty như thao tóm mọi công ty dù lớn hay nhỏ trên đất nước rộng lớn này mà Tổng giám đốc công ty này lại nói hôm nay không có việc làm à
Không để Lý Thiên Nguyệt hỏi thêm điều gì Mạc Thiên Nhật Dạ nói tiếp " Hôm nay em muốn ăn gì để anh nói quản gia nấu cho"
" Uhmm...ăn gì cũng được miễn sao anh cùng ăn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995937/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.