Khi cô mở mắt ra đã đến nước.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi xa cách như lại có cảm giác xa nhau đến cả nửa đời người.
Vừa về đến nơi,Mạc Thiên Nhật Dạ đã chạy đến Mạc Thị,không có ý định về Mạc gia càng không có ý định quan tâm đến Lý Thiên Nguyệt.
Lý Thiên Nguyệt về Mạc gia thu xếp một số đồ đến Lý gia.
Đi trên đường cô lấy điện thoại gọi vào số điện thoại riêng của Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng không có ai bắt máy.
Đây là số điện thoại riêng nên rất ít ai gọi đến,người gọi vào số điện thoại này nhiều nhất cũng chỉ có cô,bây giờ gọi không được khiến cô lo lắng.
Một lúc sau cô lại gọi vào số của trợ lý,được biết khi vừa đến công ty anh liền đi thẳng đến phòng họp,hiện giờ còn chưa ra.Cô nói với trợ lý chừng nào anh ra thì nói với anh gọi lại cô.Nhưng trong suốt buổi chiều không có một cuộc gọi nào của Mạc Thiên Nhật Dạ có trong máy cô.
Cô đến nhà họ Lý để thăm Lý Nhật Trường vì cũng đã lâu rồi cô cũng không đến đó với lại từ chuyện ở nhà cổ Mạc gia Lý Thiên Như cũng không làm phiền cô.
Đi vào nhà,Triệu Mỹ Hân ngồi ở ghế so fa phòng khách như bà ta là chủ nhân ở đây.
Lý Thiên Nguyệt không nhìn bà ta mà đi thẳng lên thư phòng.
Triệu Mỹ Hân bị xem như vô hình thì lên tiếng" Đúng là không có gia giáo,không biết bậc trưởng bối là gì,vô pháp vô thiên"
Lý Thiên Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995736/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.