Cả người Lý Thiên Nguyệt cứng nhắc,đôi mắt cô vẫn dán chặt lên người Mạc Thiên Nhật Dạ,cô nhìn anh chằm chằm,rồi ánh mắt dần dần đỏ lên.
Lý Thiên Nguyệt đứng chết lạnh tại chỗ,cơ thể không di chuyển được,một lúc sau mới cười khẩy nói" Mạc Thiên Nhật Dạ,anh thật sự quá giỏi!Trên đời này chỉ có anh là biết điểm yếu lớn nhất của tôi.Chính anh là người che chở cho tôi cảm giác an toàn nhưng anh cũng là kẻ tàn nhẫn cướp mất chúng!Nhật Dạ tôi không ngờ anh lại vô tình đến dường này"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn vào mắt cô,chỉ toàn là hình ảnh của anh nhưng được nhuộm màu đỏ.Từ Mạc Thiên Nhật Dạ ân cần thâm tình với cô lại trở thành Mạc Thiên Nhật Dạ sắt đá đến nhường này.
Lý Thiên Nguyệt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ chợt tự giễu trong lòng.
Cô quên mất.
Chính cô mới là người khiến cho mọi thứ thành ra như vậy.Biết trước thì cô đã không nhận nhiệm vụ này cho xong vậy thì cô cũng không cần phải đau khổ đến nhường này cảm giác đau khổ bỗng ập lên trong lòng cô.Khóe mắt cô đỏ hoe nước mắt đã sắp rớt xuống nhưng cô vẫn cố mà kìm lại.
Lý Thiên Nguyệt tiến lên phía trước bắt lấy cổ áo Mạc Thiên Nhật Dạ" Xin chúc mừng anh là người chiến thắng!Anh đã chiến thắng rồi!Chiến thắng sát thủ Rose rồi!Anh giỏi lắm,tài lám,tàn nhẫn lắm!"
" Sát thủ...."
" Câm mồm!Anh mau ngậm mồm lại!.Ai cho anh gọi tên tôi!"
Lý Thiên Nguyệt bỗng cảm thấy khóc rất dư thừa mà nước mắt cũng không còn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995716/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.