Triệu Diên Phúc nhìn Ánh Nguyệt chưa kịp nói gì thì cửa ghế sau mở ra,Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt nhìn cô nói" Đừng bướng,lên xe!"
"..."
Trên xe không khí ngột ngạt khiến Triệu Diên Phúc toát hết mồ hôi.
Ánh Nguyệt và Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi ở hàng ghế sau người ngồi ở một góc tạo khoảng cách nhất định.
Ánh Nguyệt cố gắng ngồi sát mép ngay cửa sổ bên trái.Cô như dùng hết sức để ép mình ngồi khoảng cách với Mạc Thiên Nhật Dạ càng xe càng tốt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ lâu lâu lại liếc mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ đang chú tâm đọc tài liệu công ty.Khuôn mặt anh lạnh lùng,góc cạnh càng nhìn lại càng khiến người ta mê đắm.Nhưng có điều cô nhìn riết cũng thành chán nên không có hứng thú nhìn quá lâu.
Bất chợt Mạc Thiên Nhật Dạ ngẩng đầu,tầm mắt cả hai ngang nhau,bốn mắt nhìn nhau.
Ánh Nguyệt ho khan nhìn ra ngoài cửa xem như chuyện vừa bị bắt quả tang nhìn trộm chỉ là do Mạc Thiên Nhật Dạ tự ảo tưởng ra.
Cô nhìn ra ngoài nói với Triệu Diên Phúc" Anh chỉ cần cho tôi quá giang đến đường lớn.Tôi có thể tự bắt xe về"
Chưa đợi Triệu Diên Phúc trả lời Mạc Thiên Nhật Dạ đã lên tiếng" Đã giúp thì phải giúp cho chót.Tiện đường nên có thể đưa cô đến công ty"
Ánh Nguyệt gật đầu khuôn mặt không thay đổi.Tổng giám đốc Mạc đã nói đến vậy cô cũng không tiện từ chối ý tốt này.Cô quay sang nhìn anh nói" Cảm ơn Mạc Tổng"
Trong lúc hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995684/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.