Khóc mệt rồi tôi mới nhận ra một điều rằng mình không mang theo điện thoại, tôi lau nước mắt đứng lên, chỗ tôi đang đứng là 1 con hẻm vắng, bóng tối bao trùm, trời đã rất khuya rồi, tôi sợ hãi co cẳng chạy ra khỏi con hẻm đó, tôi chạy 1 mạch đến phòng trọ của con Lan, bạn thân tôi, lúc tôi gõ cửa có lẽ nó đang ngủ nên không nghe thấy.
- Lan ơi, lan ơi, mở cửa cho tao với Lan ơi....Lan...
Tôi đập cửa phải 1 lúc nữa cánh cửa mới mở ra con Lan dụi mắt làu bàu.
- ai đó.
- tao Hương đây.
- Hương, sao mày đến vào giờ này vậy?
- cho tao vào trong phòng đã.
Nó tránh sang 1 bên cho tôi đi vào,tôi đi thẳng tới giường nằm úp lên đó nước mắt lại rơi, tôi mệt mỏi vô cùng.
- mày làm sao đấy? Đáng lí ra giờ này mày đang ôm chồng mày đi ngủ chứ nhỉ?
- đừng nhắc đến anh ta.
- vợ chồng cãi nhau à, mới cưới hôm kia thôi mà.
- tao sẽ li hôn mày ạ.
Lan vực tôi dậy, nhìn mặt tôi nhòe nhoẹt nước mắt nó hoảng lên.
- mày nói liên thiên cái gì đấy, mới lấy được 2 ngày, hôn nhân đâu phải trò đùa.
- đúng, không phải trò đùa nên tao mới phải li hôn đấy, tao không thể sống cùng anh ta được nữa.
- đúng là...mày yêu lão Sơn lắm cơ mà, thật không hiểu chúng mày nữa.
Tôi lại nằm vật xuống giường..
- thì ra trước giờ tao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929704/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.