Ngày đầu tiên đi làm của tôi diễn ra rất thuận lợi ngoại trừ chuyện có người nào đó gửi hoa cho tôi, ban đầu tôi cũng rất ngạc nhiên nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ ai đó nhầm lẫn nên thôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa,chị Cúc chỉ dạy công việc cho tôi rất tận tình, tôi cảm thấy rất hài lòng với công việc này.
5h30 chiều tôi tan làm trở về nhà,bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của mẹ chồng, tôi cụp mắt.
- con chào mẹ, con về rồi ạ
- cô xem mấy giờ rồi, đi làm gì mà giờ này mới về? Định cho nhà tôi chết đói à?
- chỗ con làm đúng giờ mới được về nên mẹ thông cảm.
- gớm, người ta làm nhà nước đàng hoàng cũng 4h đã về rồi, cô thì làm được cái gì mà về trễ.
- con làm nhân viên bán hoa mẹ ạ.
- bán hoa à?hay bán thân( giọng đay nghiến)
- mẹ nói gì vậy? Xin mẹ đừng đặt điều cho con được không?
- á à, cô giám nói mẹ chồng như vậy hả?
- con chỉ muốn mẹ đừng nghĩ xấu cho con thôi.
- trước khi lấy con trai tôi cô ngủ với bao nhiêu thằng rồi bây giờ muốn tôi nghĩ tốt về cô á, loại mất dạy.
- con không ngủ với ai cả( tôi uất ức)
- không ngủ với trai mà mất trinh được à?
- đối với mẹ đàn bà mất trinh đều mang tội tày trời hay sao? Vậy mẹ có bao giờ nghĩ đến lí do mà họ mất đời con gái hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929696/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.