Sơn một mực cho rằng tôi lăng loàn, đĩ thỏa, cố ý để cho người ta cưỡng hiếp.
Tôi nực cười, đúng là chuyện nực cười nhất trên đời,
Sơn: - nếu tao biết bản tính của mày chính là 1 con đĩ tao cũng chẳng cưới mày đâu.
Tôi nằm xụi lơ trên giường, toàn thân đau nhức.
- bây giờ thì anh biết rồi đấy,còn không li hôn nhanh đi.
Sơn lại tát tôi 1 cái thật mạnh.
- mày im mồm, lúc tao bảo li hôn thì li hôn còn tao chưa nói thì mày không được phép nói nghe chưa.
Tôi hét vào mặt anh ta.
- dựa vào cái gì mà tôi không được nói, tôi là vợ anh tôi có quyền.
Sơn bóp cổ tôi
- tao cưới mày làm vợ nhưng mày lại mất trinh, như vậy chẳng khác nào tao lấy phải 1 con đĩ, mà đã là đĩ thì tao đéo cần phải tôn trọng.
Tôi ước gì anh ta bóp chết tôi luôn đi, thực sự ngay lúc này tôi chẳng muốn sống nữa, con người của anh ta đúng là hết thuốc chữa rồi, nói với anh ta tôi không bao giờ biết được đâu là lẽ phải, anh ta độc đoán đến mức không còn từ nào để diễn tả được nữa.
Sơn bỏ tay ra khỏi cổ tôi bước xuống giường.
- li hôn mày là chuyện phải làm nhưng chưa phải bây giờ,
Nói xong anh ta bỏ ra ngoài, tôi nghe tiếng cửa phòng bị khóa lại, anh ta muốn giam cầm tôi!
Tôi điên cuồng đập cửa
- mở ra, anh không có quyền nhốt tôi, mở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929686/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.