Chị Dâu vào phòng bệnh với anh huân, buổi tối tôi thấy mẹ đi ra đứng ngay lối thoát hiểm ở chỗ cầu thang gọi điện thoại.
Tôi đứng bên trên nghe loáng thoáng mấy từ tiền bạc gì đấy, tôi biết rõ mẹ đang cố xoay sở tiền viện phí, mẹ nói chuyện 1 lúc lâu rồi buông điện thoại, nhìn mặt mẹ tôi biết mẹ không mượn được tiền, tôi bước xuống cầu thang.
- con đi đâu đấy?
- tiền viện phí của anh để con lo cho mẹ ạ.
- con lo? Lo kiểu gì? 1 số tiền lớn như vậy lấy đâu ra trong thời gian ngắn như vậy, mẹ đang nghĩ gọi cho chú Văn của con.
- một người suốt ngày rượu chè như chú ấy liệu có tiền không hả mẹ, còn thím nữa, con người thím keo kiệt ai mà không biết...
- hết cách rồi thì phải thử thôi, không có tiền anh con sẽ không được chữa trị đâu.
- thì con nói để con lo mà, mẹ lên với anh đi,
- con mượn được ai?
- con...con mượn bạn con,mẹ cứ lên đi, có gì con sẽ nói với mẹ sau.
Tôi đi ra đến cổng bệnh viện thì bắt gặp con Lan đang đi vào, tay nó xách 1 túi hoa quả.
- Hương, mày đi đâu đấy?
- tao...đi có chút việc,mày...
- tao đến thăm anh Huân, anh ấy thế nào rồi.
- đỡ hơn rồi mày ạ, mày vào đi, mẹ với chị dâu tao đang ở trên đấy.
- ơ..thế mày đi đâu?
- tao đi có việc riêng, thế nhá.
Tôi bắt xe ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929680/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.