Sáng hôm sau, Thắng nói với tôi.
- tôi và em, chúng ta cùng đi tới bệnh viện...
Tôi giật mình kêu lên.
- không,tôi không đi...
Cảm giác lúc này của tôi là sợ hãi...có lẽ đó là 1 dạng tâm lí khi con người ta rơi vào khủng hoảng lo sợ...
- em phải đi, phải đối diện với tình hình của bản thân chứ"!? Có tôi ở đây rồi...
Có tôi ở đây rồi?
Bất giác tôi ngước mắt nhìn Thắng...câu đó thốt ra từ miệng anh đúng là có chút...ngạc nhiên!
Nói qua nói lại 1 hồi tôi chịu thua bị Thắng bỏ vào xe, không bao lâu chúng tôi có mặt ở bệnh viện...
- ngoan...em sẽ không sao.
Tôi còn tâm trí đâu mà nghe Thắng an ủi nữa, cuối cùng cũng xét nghiệm xong, khoảng thời gian ngồi chờ kết quả đối với tôi giống như 1 thế kỉ dài đằng đẵng, tôi nghĩ đến cu bon rồi nghĩ tới mẹ và anh trai....lỡ như tôi bị bệnh thật tôi biết đối diện họ như thế nào đây?...
Tự dưng tôi lại khóc thành tiếng, Thắng nắm chặt tay tôi tôi cũng mặc kệ....
Thắng lau nước mắt cho tôi...tôi sững lại bởi hành động quá đỗi dịu dàng ấy của anh...vô thức tôi tránh né đi...
- anh làm gì vậy?
- em nín đi...khóc ra thành cái dạng này rồi hả....
- tôi...tôi không kìm chế được...tôi...
- em hoàn toàn không bị gì cả, em khóc nhè gì chứ?
Tôi lau nước mũi.
- anh nói vậy là ý gì?
- là ý này nè...đồ ngốc..
Thắng chìa tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929621/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.