Tô Dục Mân vẫn là một cao thủ tán tỉnh.Trước kia đã giỏi, bây giờ còn hơn thế. Vài năm xông xáo ngoài xã hội,anh ta chắc hẳn cũng có kinh nghiệm với phụ nữ, ngay đến ánh mắt của anh ta, mạnh mẽ như điện xẹt khiến người khác chao đảo hơn hồi trước. Tôithở hổn hển, khe khẽ lên tiếng trách móc: “Tô Dục Mân, anh làm gì!”
“Quy Vãn,” giọng nói anh tacó chút thê lương và bức thiết, “Chỉ cần một câu nói của em, anh sẽ ởlại Trung Quốc. Tối nay anh chỉ muốn nghe em nói một câu.”
“Anh đi đi.” Tôi hung tợntrừng mắt với anh ta, “Chúng ta không thể nào. Nếu bây giờ anh đi, saunày chúng ta gặp lại, tôi còn có thể cười với anh.”
Cuống họng Tô Dục Mân khàn đi, anh ta nhìn tôi với vẻ âu sầu, kêu, Quy Vãn, Quy Vãn, Quy Vãn. . .
Tôi chưa từng nghe ai kêu tôi như vậy, cảm thấy tên của tôi có thể bị người kêu ưu thương đến thế, sự ưu thương rõ mồn một, bị tiếng mưa làm cho tê tái, vương chút lẻ loihiu quạnh, làm người ta không hiểu sao thấy yếu lòng.
“Tin tin —- tin tin tin — tin tin tiiiiiiinnnnnn! !”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vanglên tiếng kèn xe, kêu liên tục như muốn đòi mạng. Sau đó là tiếng thắngxe, rồi tiếng va đập. Màn đêm vốn tĩnh lặng bỗng dưng bị những tiếngchói tai này phá tan, Tô Dục Mân thất thần, tôi cuống quít đẩy anh tara, cảnh giác lui về phía sau vài bước, với tay mở lại ngọn đèn sángnhất.
Điện thoại cũng reo lên. Giờ phút này tôi cảm thấy Lý Việt thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-ta-ben-nhau/92482/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.