Đến ngày hôm sau Lý Việt mới trở về, tôikhông hỏi anh kết quả kiểm tra của Dương Manh. Lần này anh về còn mangtheo đơn thoả thuận, đơn thoả thuận thậm chí còn ép nhựa nữa. Tên củaanh, được viết uyển chuyển rồng bay phượng múa, nét mực vẫn chưa khô. Lý Việt nói, “Quy Vãn, lần này anh ép nhựa tờ đơn rồi, coi em sao xé rách được.”
Trên áo sơ mi của anh cònthoang thoảng mùi nước hoa của con gái. Được thôi, vậy hãy để cái côDương Manh đó làm vật thế thân vậy. Chị đây niết bàn rồi, tiêu dao rồi,đã tự do rồi. Lý Việt anh là đồ khốn, tôi chúc cuộc sống sau này của anh sóng gió đầy rẫy không yên ngày nào.
Tôi oán thầm rủa một câu, cầm lấy tờ đơn thoả thuận, nhìn lướt qua, cầm bút viết xuống tên của mình nghe soàn soạt.
Ánh mắt Lý Việt phức tạp nhìn ngòi bút của tôi uốn lượn, muốn nói lại thôi.
“Lý Việt, chứng nhận ly hônlàm xong thì gọi điện thoại cho em.” Tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Một khi đã ký tên, tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng mình không cần phải đứng ở gócđộ người vợ để cố gắng suy đoán về người đàn ông này nữa, cuộc sống cũng đơn giản hơn. Cũng chẳng có cái cảm giác đớn đau khi mất đi tình yêu,chúng tôi ở bên nhau thông qua coi mắt, thậm chí đã nhiều năm đến thếcũng chưa nói tới chuyện yêu đương. Cả hai đã từng trải qua tổn thươngsâu sắc trong tình yêu, rốt cuộc không còn chút sực lực để toàn tâm yêumột ai khác, vì vậy, ngoại trừ chuyện mờ mịt về con đường phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-ta-ben-nhau/92479/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.