Ngày 01 tháng 10.
Sáng nay, Thiên Nhạc đang chuẩn bị về nhà. Cô mang theo tất cả đồ mà bà Hàn mua tặng cho mình. Đối với cô những món đồ ấy rất quý giá không phải là về vật chất mà ở tình cảm bà Hàn dành cho cô. Cô đi ngang qua phòng anh lấy hết can đảm mở cửa bước vào. Căn phòng rất gọn gàng, sạch sẽ, đồ đạc để đúng nơi đúng chỗ. Người làm biết rõ cậu chủ của họ rất nề nếp nên không dám để sai sót một chút nào. Đồ đạc của anh để ở đâu thì dọn dẹp xong phải để lại y chang chỗ cũ. Nếu ai tự ý động vào đồ của anh thì người đó coi như xong đời. Cô ngắm nhìn căn phòng thật kỹ sau đó ngồi xuống giường đưa tay chạm vào chỗ anh nằm chua chát thốt lên:" Tạm biệt anh Hàn Phong. Sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Cô bước xuống nhà vào bếp chào tạm biệt quản gia và mọi người.
"Con chào bác con đi ạ. Em chào các chị. Cảm ơn mọi người nhiều ạ."
Ai cũng thấy buồn khi cô rời đi. Một cô gái lễ phép, hiền lành, giỏi giang như thế thật làm người ta yêu quý. Mà đồ ăn cô nấu lại rất ngon nữa. Thiên Nhạc đi ra phòng khách thấy bà Hàn đang ngồi trên sofa uống trà liền tới ngồi xuống nắm tay bà:
- Dì Hàn đừng buồn con nhé. Con đi về ạ. Con sẽ qua thăm dì và mọi người sau ạ. Dì cho con gửi lời hỏi thăm chú nha.
- Khi chú đi công tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-sap-dat-ta-yeu-nhau/2948102/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.