Hôm trước ba bảo hôm nay ba sẽ về, nên cô sẽ đích thân đi đón ba ở sân bay. Gia đình cô hiện nay chỉ còn có mình cô và ba cô, mẹ cô đã mất khi cô lên 5 và cũng đúng vào ngày sinh nhật của cô nên từ đó trở đi cô rất ghét sinh nhật, à không phải nói là cô hận sinh nhật mình. Mẹ cô mất cũng đã được 16 năm rồi nhỉ? 16 năm cô lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mà không cần đến tình mẫu tử của mẹ. Cô vẫn lớn khôn đấy thôi nhưng 16 năm sao có thể che đậy được vết thương lòng đó cơ chứ. Vào ngày sinh nhật cô 16 năm trước…. - Happy birthday to you!!!-Một người phụ nữ ngoài 30 tuổi đang cầm một mòn quà xinh xắn được gói vội, miệng hát chúc mừng “ Happy birthday”. - Mẹ ơi, sao chỉ có mỗi quà thôi ạ, không có bánh Gato hả mẹ?- Cô bé 5 tuổi thắt bím tóc hai bên rất ư là dễ thương, mở đôi mắt to tròn nhìn mẹ. - Mẹ xin lỗi con yêu, mẹ quên mất. Mẹ đi mua liền đây.- Người phụ nữ nhìn cô đày trìu mến. - Cho con đi với!- Cô bé kéo áo mẹ đòi đi theo. Thế là bà dắt tay cô đi mua bánh. Đang đi trên đường, bỗng có một đám người thanh niên say rượu đi xe phóng đâm vào 2 mẹ con cô. Rầm!!! Tiếng xe đổ vang lên, cô mơ hồ mở mắt dậy không thấy mẹ đâu đứng lên đi tìm mẹ. Cô chạy lại nơi đám đông đang vây quanh. Vì người bé xíu nên cô đã len được vào đám đông. Trước mặt cô lúc đấy là người mẹ yêu dấu của cô đang nằm trên một vũng máu tươi. Toàn thân cô như bất động, nước mắt cứ chảy mãi cùng với tiếng khóc thương của một đứa trẻ: - Mẹ, mẹ đừng bỏ con àm đi mà. Mẹ, mẹ dậy đi, đừng đùa con mà, con sợ lắm mẹ ởi. ẹ ơi mẹ đừng bỏ con đi mà Mẹ…… Cô bé khóc làm người dân xung quanh cũng thấy thương lây. Rồi cô ngất đi mở mắt ra đã thấy mình ở bệnh viện còn mẹ thì đã không còn nữa…. Trở về thực tại… Những kí ức đau thương đó lại tràn về làm cô không tài nào ngủ được cả đêm qua. Vậy là hôm nay lại đem cái mặt thiếu ngủ này đi đón ba chắc chắn là bị ba mắng rồi. Cô đứng đợi ở sân bay và không hiểu sao mọi người cứ nhìn cô làm như cô là người ngoài hành tinh không bằng. Tiểu thư ơi, cô mặc vậy không lạ mới sai. Mùa đông mà mặc quần sóoc bò, trên thì mặc áo khoác rộng thùng thình. Khuôn mặt thì khỏi nói, vầng mắt thâm quầng vì đêm không ngủ được trông như gấu trúc vậy. - Ba ơi con ở đây nè!!-Cô hô to vẫy tay gọi ba mình. Nhận được kí hiệu từ con gái của mình, ông Trương Hữu kéo chiếc vali đen đến chỗ cô đang đứng. Cô chạy lại ôm chầm lấy ba, Người ba thương yêu cô hết mực. Tóc ba dạo này đã xuất hiện nhiều sợi đốm trắng chấc ba vất vả và mệt mỏi lắm nhỉ? Cô thương ba lắm. Cô hỏi ba: - Ba ơi, đi đường dài chắc ba mệt lắm nhỉ? - Thiên Di, con … ăn mặc kiểu gì thế này? Mặt mũi thế này à? Chắc đêm qua lại thức khuya không chịu ngủ. Con với chả cái, ba đi có 1 tuần mà đã thế này rồi. – Ông thở dài. Còn cô thì đã đoán trước được tình hình nên không nói gì được, chỉ nuốt nước mắt vào trong. Ông Trương gọi tài xế đưa 2 ba con về. Tại nhà Thiên Di…. - Con, con đã tìm cho ba người con trai trong ảnh chưa?- Ông Trương ôn tồn nói thỉnh thoảng nhấp một hụm trà. - Rồi thưa ba. Con chắc là không tìm nhầm.- Rồi cô cười hì hì. - Đó là đối tác làm ăn của ba và ba của cậu ấy là bạn tri kỉ của ba. Bỗng cả hai im lặng vì không biết nên nói gì nữa. Cô đang suy nghĩ có nên nói với ba một việc không, chỉ sợ ba không đồng ý. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn phải nói, hít một hơi thật sâu và nói dõng dạc: - Ba, con muốn sống tự lập. - Sao??-Ông Trương ngạc nhiên. - Con mong ba đồng ý giúp con, con muốn tự lập không muốn cứ suốt ngày sống dựa vào ba. Con cũng lớn rồi, 21 tuổi chứ có ít gì đâu ba. Con muốn đỡ ba chút việc thôi mà.-Cô dùng ánh mắt đen láy long lanh van xin ba. - Vậy con muốn tự lập bằng cách nào?-Ông đành phải nghe theo cô con gái bé bỏng của ông. - Con sẽ đi tìm việc làm, con học khoa thiết kế thời trang nên con sẽ xin vào công ty thời trang. - Con nộp đơn xin vào The best đi.- Ông Trương đặt tách trà xuống. - Công ty The best??-Cô nghe tên sao quen vậy nhỉ? Hình như là công ty của anh ta. Cái gì công ty đó ư???? - Ba ơi, đừng mà ba con không muốn làm ở nơi có một tên tổng giám như anh ta đâu ba!!- Cô năn nỉ. - Một là con nộp đơn làm ở đấy, hai là ba không đồng ý cho con sống tự lập nữa.-Ông quyết định. Cô thì mắt rưng rưng ngấn lệ, thấy con như vậy ông Trương dịu giọng. - Nghe ba, Thiên Di con làm ở đấy lương cao, đỡ vất vả lại tiện việc làm ăn của ba. Ba chỉ về một tuần thôi nên ba chỉ giúp con thé này thôi. Cô nghĩ “Ba đang hại con gái ba rồi bà ơi!!”. - Vâng.- Cô đáp, đành nghe lời ba thôi. Rồi cô rảo bước lên phòng, từng bước chân rề rà như không muốn đi. Mặt thì ỉu xìu, chu đôi môi đỏ hồng ra nhìn rất dễ thương. RẦM!! Cô tức giận đóng cửa tạo nên một âm thanh vang khắp nhà. Cầm chiếc gối trong tay, ánh mắt cô như tóe lửa, gục đầu vào gối hét to cho bõ tức mà chẳng biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]