Francois đi thất thểu trên đường như kẻ mộng du. Anh là gã chồng thất bại, anh chẳng những không mang đến hạnh phúc cho cô, cô còn khiếp sợ cuộc sống bên anh nhất quyết quay về sống với bố mẹ, điều mà trước kia cô hoàn toàn không muốn.
Ngồi trong phòng ăn lụi cụi bóc vỏ và tách hạt na cho cô, anh căng đầu ra suy nghĩ tính kế cứu vãn tình thế, anh không thể để mất cô và con được. 1 người giúp việc chạy lại:
- Cậu chủ, để đấy con làm.
Anh lắc đầu:
- Không, tôi muốn tự làm.
Đúng vậy, anh muốn tự tay chăm sóc cho cô với hi vọng cô sẽ đổi ý sẽ ở lại cạnh anh. Chợt anh khựng lại. Akira là người biết cách đưa cô về nhà, vậy thì anh phải chia tách cô và Akira, không cho tiếp xúc, lỡ đâu cô bỏ đi rồi anh mới biết thì sao.
Đem bữa trưa lên phòng, anh gọi giọng dịu dàng:
- Ra ăn thôi em.
Đưa cô ra ngồi ở bàn anh cẩn thận xúc từng thìa thức ăn bón cho cô.
- Anh ăn chưa?
- Anh ăn rồi. Anh mua được na đấy, ăn xong bữa trưa thì ăn na nhé.
Cầm dĩa xiên từng miếng na đưa lên gần miệng cô, anh bảo:
- Há miệng ra nào, anh loại bỏ hạt rồi em chỉ cần ăn thôi.
Nhìn cô ăn anh thầm nghĩ: "Mù cũng tốt, ngoan ngoãn dễ bảo hơn nhiều."
Mang khay đựng thức ăn cô đã ăn xong bước xuống cầu thang, ngẫm nghĩ 1 hồi anh quay lại khóa trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2821010/chuong-42.html