Cô tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường ở 1 nơi xa lạ. Cố nhớ lại chuyện gì xảy ra cô ngơ ngác nhìn quanh lòng đầy hồi hộp, lo lắng. Nhìn thấy anh cô mới an tâm phần nào.
Thoáng trông thấy cô mở mắt anh nhào tới bên giường vừa khóc vừa hấp tấp nói liên hồi:
- Em tỉnh rồi, tạ ơn Chúa! Em nhận ra anh không? Em có còn đau lắm không? Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!
Khi nói ra lời xin lỗi anh khóc càng to hơn làm cô băn khoăn tự hỏi không biết có phải mình mắc bệnh nan y gì rồi hay không. Đột ngột như chợt nhớ ra anh bảo:
- Để anh đi gọi bác sỹ!
Xoay người định bước ra cửa rồi anh lại quay lại đi về phía bà bảo mẫu đón lấy bé Gấu trong tay bà ta, anh ra lệnh:
- Ra gọi bác sỹ đi!
Trợn tròn mắt nhìn anh, vú em lắp bắp:
- Nhưng con có biết bác sỹ là ai đâu? - Chỉ nghĩ tới 1 đám bác sỹ toàn người Pháp xì xà xì xồ cái gì bà không hiểu nổi là bà đã thấy sợ run cả người, bắt bà đi tìm bác sỹ, đánh đố bà sao.
- Cứ ra gặp bất kì ai nói với người ta phu nhân Largarde tỉnh lại rồi là được!
Anh quay sang cô nhìn đầy âu yếm:
- Em chịu khó chờ chút nhé, bác sỹ vào khám cho em ngay!
Bé Gấu đang nằm trong vòng tay bố nhưng cứ nhoài người về phía cô đòi bế, luôn miệng: "Mẹ cơ, mẹ cơ!" Anh sẵng giọng mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2820986/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.