Anh ngồi im re không dám động đậy gì khi cô bôi thuốc vào vết thương cho anh. Thỉnh thoảng anh lại len lén nhìn cô. Mặc dù đã nước mắt ngắn nước mắt dài từ nãy tới giờ cô vẫn nhất quyết im lặng không chịu nói với anh tiếng nào. Cuối cùng, để phá tan bầu không khí căng thẳng ngột ngạt anh dè dặt nói:
- Cũng không đau lắm đâu, em đừng lo!
- Thật á? - Cô lườm anh, tay nhấn mạnh vào vết thương.
Nhăn mặt vì đau nhưng anh không dám kêu, cố tìm cách ôm cô vào lòng để làm lành, anh hiểu tại sao cô lại giận.
- Anh là người lớn rồi đấy, sao cư xử như bé Gấu vậy? - Cô trách, giọng buồn rầu.
Nghe mẹ nhắc đến mình Gấu đang chạy lăng xăng xung quanh nhanh chóng tiến lại gần thổi phù phù vào những vết thương của anh cho bố mau khỏi. Rồi rất nghiêm túc bé nói:
- Bố yếu quá, phải tập võ như con mới khỏe được!
Anh bật cười, xoa đầu thằng bé:
- Ừ thế khi nào đó con dạy bố nhé!
Toét miệng cười đầy hồn nhiên thằng bé trịnh trọng nói:
- Bố phải gọi con là sư phụ.
Kéo con lại gần cô bảo Gấu:
- Bố đang bị đau không chơi với con được, Gấu ra với vịt Fa nhé!
Vậy là thằng bé ngoan ngoãn chạy đi. Cô chạm nhẹ vào những vết thương của anh hỏi đầy lo lắng:
- Có thật không sao không, hay mình cứ tới bệnh viện khám qua?
- Fillips đã khám rồi đấy thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2820953/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.