Ai rồi cũng sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm và Hoàng Nguyên cũng không ngoại lệ.
Nguyên đứng lặng lẽ trên cánh đồng cỏ xanh mướt, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm. Ngày này, mười năm trước, cô bé ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Đôi mắt to tròn long lanh, mái tóc tơ mềm mượt màu hạt dẻ, khuôn mặt đáng yêu như một tiểu thiên thần.
Cô bé đó suốt ngày bám theo cậu, một câu anh Nguyên, hai câu anh Nguyên. Rất phiền phức nhưng cậu lại thích như thế.
- Anh Nguyên em muốn ra vườn chơi.
Một cô bé rất đáng yêu bám lấy tay cậu bé cao hơn nó một cái đầu, mặt phụng phịu.
- Nhóc con ngoan, lát nữa trời tạnh mưa anh sẽ dẫn em ra vườn chơi. - Cậu bé mỉm cười dỗ dành.
- Không được! Sau khi mưa cỏ rất trơn...ước gì có một cánh đồng cỏ thật lớn và ở đó không bao giờ có mưa.
Cô bé ngây thơ nói, đôi mắt sáng long lanh đầy mơ mộng.
- Sau này anh sẽ làm cho em một nơi như thế!
- Oa! Anh Nguyên hứa rồi nhé! Bao giờ xong em sẽ đến đó chơi. Yehet! Vui quá! Vui quá!
Cô bé nhảy tưng tưng lên, mồm ngoác đến tận mang tai.
- Nhóc con tôi đã thực hiện được lời hứa của mình nhưng có lẽ em sẽ chẳng bao giờ đến được nơi này.
- À!...hình như tôi...đang thích một cô gái. Cô ấy bằng tuổi em và có đôi mắt rất giống em, tính cách hai người cũng có nét giống nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-em-yeu-anh/2402013/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.