Hôm nay là ngày nó ra viện và nó chẳng muốn tí nào, trời ạ!!! có ai như nó không??? Người ta mong được ra viện càng sớm càng tốt còn nó thì mong được ở lại càng lâu càng tốt.
- Chị, đầu em vẫn còn đau mà tại sao phải ra viện sớm vậy? - nó tỏ vẻ nũng nịu với Bội Doanh, tay chậm rãi xếp đồ vào túi.
- Mới mấy hôm trước kêu là sao lâu được ra viện thế, bây giờ được ra viện rồi thì lại muốn ở lại, đúng là chỉ có em mới như thế này.
- Cậu ấy muốn ở lại để gặp người trong mộng ý mà. - Hạo Dân im lặng nãy giờ chen vào một câu.
- Muốn chết hả? - nó liếc mắt lườm Hạo Dân, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nó nhớ lại buổi tối hai hôm trước, khi nó đang khóc thì Hắn bất ngờ hôn nó khiến nó nín ngay lập tức, mặt đỏ bừng lên và tim thì đập thình thịch.
*****************
Nó đứng im như trời trồng khi môi hắn chạm vào môi nó, cảm giác như có một dòng điện chạy qua người, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, khiến nó quên luôn cả việc khóc. Chờ nó hết khóc, hắn mới đẩy nhẹ nó ra sau đó dùng tay lau nước mắt cho nó.
- Tôi không muốn em khóc, nhất là khóc vì tôi.
- Khóc cũng là một cách thể hiện cảm xúc, anh bảo tôi hãy sống thật với cảm xúc của mình còn gì. - mặc dù đang rất ngại nhưng nó vẫn cố phản bác lại, nó là thế trong bất cứ hoàn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-em-yeu-anh/2401963/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.