Không khí trong phòng tràn ngập sự ngượng ngùng, hai con người chả ai nói với ai câu nào, tất cả chỉ vì...
10 phút trước:
Sau khi tắm và lau khô người nó không biết nên nói, gọi hay nhờ hắn giúp như thế nào nên cứ đi đi lại lại trong nhà tắm với độc một chiếc khăn tắm trên người.
- Oạch!!!
Nó bị trượt chân ngã sõng soài ra đất và cái khăn tắm chả hiểu sao lại bị tuột ra. Đau đến mức không thể hét lên.
Ngay sau khi nghe thấy âm thanh không hề nhỏ của cú ngã ngoạn mục đó hắn vội vàng mở cửa chạy vào trong.
- Không...được...nhìn - Cố gắng lắm mới nói được một câu, mặt nó vừa tím tái vì đau lại vừa đo đỏ vì ngượng, trông chẳng khác gì con tắc kè hoa.
Hắn không nói gì chỉ lặng lặng đỡ nó dậy và giúp nó mặc quần áo.
***********
Quay về hiện tại:
Im ắng...không một tiếng động...Nó quyết định phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong phòng.
- Anh có nhìn thấy gì không?
- Em không thấy là tôi quay mặt đi à? - Ngừng một lát, hắn nói:
- Mau ngồi xuống đây tôi giúp em xoa thuốc sau đó ăn cháo rồi đi ngủ.
- Tôi không phải trẻ con.
Mồm thì nói thế nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì hắn bảo.
- Ê! sao anh lại ngủ ở đây? - nó trợn mắt lên hỏi khi thấy hắn thản nhiên kéo chăn nằm ngủ trên giường.
- Đây là phòng tôi, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu. - Hắn nói mà không thèm mở mắt.
- Vậy tôi ngủ ở đâu?
- Bụp!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-em-yeu-anh/104636/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.