Nam Cường đứng trước cửa phòng một lúc, đã nghe được những gì từ miệng của cô nói ra, một số việc anh cũng không thể tra ra được nay đã sáng tỏ, ông trời đúng là trêu người thật mà, tại sao quanh đi quẩn lại cuối cùng lại là người thân máu mủ ruột rà... Tiếng súng vang lên ai nấy đều hoảng hốt ngay khi nghe được tiếng nổ súng từ trong phòng truyền đến.
Lòng anh rất hoảng bởi nếu cô thực sự làm như vậy sau này người áy náy nhất là cô, phải chịu đựng sự áy náy đó đến suốt đời, nhanh hơn nữa phải ngăn cô lại. Mẹ kiếp, vừa mới rời đi hai phút mà xảy ra biết bao thứ chuyện, Thái Vy em giỏi lắm dám lừa cả anh.
Trên trần nhà có một lỗ thủng đen xì, vẻ mặt cam chịu của Đồng Thời ở trên giường và Thái Vy đang cầm một khẩu súng.
"...Tôi...vẫn là không thể..không thể ra tay với ông được..." Giọt nước mắt lăn dài trên má của cô, khẩu súng rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất chói tai.
Cuối cùng chả có chiến thắng hay phục thù nào ở đây cả, chỉ có những cuộc gặp gỡ éo le do duyên phận tạo nên. Và làm cả hai bên tự tổn thương nhau...
Vì là máu mủ tình thân, vì một chữ quan hệ ruột thịt... Có rất nhiều chữ vì hiện lên trong đầu của Thái Vy. Cô chầm chậm nhắm mắt xoay người rời đi. Bàn tay của cô siết chặt nổi gân. Mọi oán hận tuy chưa được bùng phát hết nhưng cũng nguôi ngoai phần nào.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, khi cô tìm được cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773148/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.