Cô không nghĩ nổi càng nghĩ càng không thông. Trong hai mươi năm liệu có người nào có thể sống ở đây!?
Nhưng cảm nhận của cô không thể nào sai được, tim cô ngày một đập mạnh. Cô cản tưởng mình ngay bây giờ thở thôi cũng rất khó chịu. Tại sao không đến muộn một chút nữa, một chút nữa thôi... Tại sao tất mọi thứ lại thích đến dồn hết về một lúc cơ chứ. Không còn thời gian, còn hơn cả chạy đua siêu tốc.
Cản giác như trán của mình lại nóng lên thì phải, đôi mắt xanh choáng váng, Thái Vy lắc nhẹ sang trái phải mấy lần.
Không ai nói gì cả, tiếng sột soạt bước đến, Nam Cường đưa bàn tay của mình đặt lên trán của Thái Vy.
Rất là lạnh, cảm giác rất tốt rất thoải mái. Thái Vy đưa hai bàn tay nóng rực của mình lên chạm vào tay anh, đầu mới nhẹ hơn một chút.
"Em lại sốt rồi." Giọng nói trầm của anh vang lên.
Mễ Tư nghe thấy cũng đi đến ngay lập tức. Cả người của Thái Vy dựa vào người của Nam Cường, đôi mắt xanh hờ hững nhìn loanh quanh trong ánh đèn sáng mờ mờ.
"Trời ạ, đúng là không thể tin được cái mồm của chị mà!" Có lẽ là do Thái Vy đã suy nghĩ quá nhiều khiến bộ não quá tải.
"Mễ Tư... chị không về đâu. Mở được cái cửa này rồi tính tiếp nhé..."
"Kỉ Tống, túi, mang túi của chị lại đây."
Cô mặt mày nóng bừng, cả người rực hết cả lửa lên, Nam Cường từ từ đỡ cô ngồi xuống. Cái túi nặng gần chết được Kỉ Tống mang đến.
"....Chỗ này chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773126/chuong-124.html