Nam Phi bám lấy Thái Vy vừa dai vừa lì, đuổi thế nào cũng không đi. Đấy nhớ lại cái lúc mới gặp nhau tên này nó thái độ như thế nào với cô giờ đây thì ngược lại. Cô cảm thấy rất ba chấm kèm theo rất phiền phức.
Trên bàn ăn cơm vốn là chỗ ngồi xa tít mù khơi giờ đây cậu cứ thế chiếm hẳn chỗ của mẹ mình thỏa sức nịnh nọt cô, chỉ vì một cái vương miệng trẻ em...
"Chị nói là không rồi, để im cho chị mày ăn cơm đi." Thái Vy cau mày vừa ăn vừa nói, Nam Phi bĩu môi nhưng không có nghĩa là cậu sẽ bỏ qua nhé, bộ sưu tập để đời của cậu rất cần cái này.
"Chị ăn đi, đây này, ăn nhiều vào." Cậu cười hề hề rất thảo mai, như chưa hề thấy khuôn mặt khó chịu của Thái Vy. Thậm trí còn gắp đồ ăn vào bát của cô.
Tuần trước hai cái người này thiếu chút nữa là lao vào đánh tối mặt mũi sao giờ đây hình ảnh này làm Việt Dã ăn cơm sặc luôn. Tay bị gãy kia của anh phải để mấy tháng mới hồi phục nên anh lui vào hậu trường làm việc khác.
Đến Nam Cường cũng không chịu nổi cái dáng vẻ đàn bà này của Nam Phi lập tức đạp ghế ghế của cậu khiến cậu suýt ngã ngửa.
"Rồi rồi, mày ăn đi, bộ dạng này của mày làm tao không nuốt trôi cơm đâu."
Thái Vy khó chịu đẩy ghế của Nam Phi dịch sang phía của Vũ Hành Long một chút.
"Chị nhớ nhơ."
"Ờ, chị mày sẽ xem xét cho hay không thì không chắc."
Vũ Hành Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773104/chuong-102.html