Nước mắt của Thái Vy chảy ra giàn giụa. Làm tất cả mọi người đều hốt hoảng nhất là ông Long.
Tiếng lẩm bẩm nhỏ mấp máy môi của cô vừa nói vừa ngắt quãng: "...Mẹ....mẹ....mẹ...."
Ngay sau khi rơi vào trạng thái hôn mê, trong đầu của cô lúc đó tối đen như mực. Không thể nhìn thấy gì cả. Đến lúc cảm nhận được một thứ gì đó, cũng chính là thứ cảm xúc mất mát to lớn ở trong tim. Một bàn tay nhỏ nhắn xoa đầu của cô. Khuôn mặt của người đó nhập nhòe, trong bóng tối cô không thể nhìn rõ nổi. Có tiếng nói cất lên.
"Vy ngoan nhé!"
Đôi mắt xanh cố nheo mắt nhìn nhưng dường như là không thể nhìn ra nổi dung mạo của người kia. Nhưng cô cảm thấy thần kinh của cô chính là có phản ứng rất mãnh liệt với cái chạm của người này. Cơ thể của cô không cử động được.
Thậm chí người đó còn cúi xuống hôn lên má của cô, khuôn mặt không thể nhìn rõ đi theo bóng đen. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
"Từ giờ phải chú ý nhé ... không thể ở bên cạnh con nữa rồi. Nên là con phải chú ý đấy."
"Chà, đến giờ rồi. Tạm biệt ... ... ..."
Cả người của cô cố gắng gồng mong sao cơ thể cử động được. Nhưng chính là không thể, từ mọi ngóc ngách trong cơ thể đều kêu gào một cách giằng xé. Nhưng Thái Vy không thể làm gì được. Người đó cứ như vậy mà tan biến, cuối cùng cô cũng có thể thấy mặt của người đó, chỉ trong tích tắc khuôn mặt xinh đẹp hiền dịu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773096/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.