Tiếng cười khanh khách lại xuất hiện ở phòng khách, nhìn những tờ giấy mọi người đang cầm trên tay Thái Vy cũng đoán mọi người đang đọc cái gì.
Diệp Mạc cau mày nhìn chi tiết vào năm 23 tuổi bà Thái mất mà lòng khó chịu thành đoàn, phải chi vào thời điểm này năm trước bà và Thái Vy gặp lại nhau thì có lẽ bà Thái sẽ sống lâu hơn nữa chứ không phải dừng ở....
Diệp Mạc thở dài, lúc này mới lóe lên một ý định hôm nay sẽ triển khai kế hoạch đi thăm mộ bà Thái.
"Ông Lê, chuẩn bị lễ giúp con."
Ông quản gia nghe xong liền gật đầu xoay người đi ngay.
"Quần áo trang phục của mọi người chỉnh chu lại, mặc màu đen hết đi, chúng ta sẽ đi thăm mộ bà Thái."
Đương nhiên về vấn đề trang phục này luôn có một tay bà Lê xử lí làm hết. Bà nhẹ nhàng đưa tay mời mọi người lên trên tầng, một phòng quần áo chung cung cấp đầy đủ. Tông chính chủ đen và trắng.
"Nhưng.... cô nay còn bị..... cô nên nghỉ thêm đi cô Mạc, mai rồi đi.... bà con cũng không trách cô đâu." Thái Vy cau mày lên tiếng không đồng ý. Lúc này Nam Cường bình thản từ trên bước xuống.
Nam Mộ cũng đồng tình với Thái Vy, Thanh Dung cùng Mễ Tư cũng đều khuyên hết cái kiến thức chuyên môn ra nhưng Diệp Mạc đều lắc đầu. Cái tính này y hệt Nam Cường bà và anh một khi đã quyết định cái gì đó thì mười trâu hai hổ cũng đố mà kéo lại được.
"Cô muốn đến tạ lỗi với mẹ nuôi. Cô ổn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773074/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.