Mễ Tư xoay người rời đi, phải nói lâu lắm rồi cậu mới nhìn thấy một Nam Cường dịu dàng như thế. Từ mấy lần gặp trước trong tâm trí của cậu cũng đinh ninh là cảm giác rất quen thuộc rất giống một ai đó, ai dè đúng thật, lần này vẫn vậy cậu và Thái Vy đều vẫn là chị em tốt đứng chung một chiến tuyến đấu với Nam Cường, nhớ lại hồi đó vui lại càng vui hơn.
Diệp Mạc đã tỉnh điều đầu tiên là phải gọi Thái Vy vào. Nam Mộ bĩu môi, còn cô thì đã chạy vào rồi.
"Cô làm con lo gần chết." Thái Vy cau mày bàn tay nắm chặt lấy tay của bà.
"Bệnh tuổi già ý mà, có tuổi rồi đều có bệnh."
Thái Vy lắc lắc đầu, đứng dậy ấn người bà xuống giường không cho bà ngồi dậy.
"Cô cứ nằm đấy truyền xong thì ngồi dậy."
Lúc này Mộc Tử cùng Việt Dã ánh mắt nghiêm túc đi vào phòng hướng đến Nam Mộ và Nam Cường thông báo.
"Đại ca, mọi người không hẹn mà gặp đã đến đầy đủ giờ muốn gặp mặt Thái Vy."
Tin tức từ đêm hôm qua truyền đến còn nhanh hơn cả bà hàng xóm tám nhảm bốc phét, những thành viên máu mặt chủ chốt đều đã đến đầy đủ, hôm qua cũng chỉ là gần 2 phần đến dự còn hôm nay tất tần tật mọi người trong bang phái đều đến, mọi người từ bé đến lớn đều rất kinh trọng Thái Hoàng và cực kì cực kì yêu quý Thái Vy. Bọn họ đã ngóng trông cô từ rất lâu mong muốn cho cô một cuộc sống tốt và không cần phải lo âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773069/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.