Nam Cường tiếp tục cõng Thái Vy chạy tiếp đi sâu vào trong khu rừng hơn, lúc này ngay cả tiếng súng cũng không còn, tiếng xe chạy vèo vèo trên đường cao tốc càng không, có vẻ họ đã lạc ra đẩu đâu rồi.
Vì đau cô cũng chả muốn hỏi cái gì cả, cảm giác càng lúc càng lạnh, cô càng quấn lấy anh chặt hơn.
Tiếng thở phì phò do chạy của anh khuôn mặt đỏ bừng vì thuốc cả hai đều im lặng không nói gì cả chỉ có tiếng loạt soạt do đi vào cây cỏ. Nam Cường muốn dừng lại nghỉ một lát, nhưng chỉ cần nghĩ đến đoạn vừa rồi anh vẫn còn trong tầm ngắm truy sát thì sẽ không còn ăn may như phát vừa rồi.
"...Anh đừng chạy nữa...Nghỉ một tí đi...tôi thấy anh lạ lắm...." Thái Vy gượng dậy nói mấy câu.
Nam Cường mồ hôi nhỏ giọt chảy dòng dòng trên gương mặt điển trai gật đầu đáp:
"Ừ."
Anh chậm dãi hạ cô xuống, lúc này vừa ra khỏi nhiệt độ của anh cô bất giác có chút lạnh. Vì nóng Nam Cường trực tiếp cởi bỏ áo khoác ngoài sau đó ném xuống chỗ Thái Vy ngồi, chiếc áo sơ mi của anh thấm đẫm mồ hôi, mà ngay lúc này đây chính là lúc thuốc phát huy công dụng nhất, Nam Cường đang dần dần mất không chế, có vẻ bọn này hạ thuốc là một liều cực mạnh.
Thái Vy dựa lưng vào cây lúc này run bần bật mắt lim dim phát bắn vào chân vừa nãy khiến cô đau muốn ngất giờ thì ngấm dần ngấm dần đau tê tái.
"..Nam...Cường...tôi..t..ôi... lạnh quá...."
Anh thì liên tục đi đi đi lại nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773037/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.