Nam Cường phản ứng rất nhanh đỡ kịp lúc khi Thái Vy chuẩn bị tiếp đất. Anh nhạy cảm ý niệm rõ ghét bỏ nhưng vì trường hợp này nên đành ngập ngùi bỏ qua bởi anh không thích người khác chạm vào người anh. Mạnh tay lay người Thái Vy ép buộc cô dậy, Thái Vy lúc này cũng mơ mơ hồ hồ mở mắt, đôi mắt vô hồn lại dừng trên chiếc giường nơi bà cô đang nằm...
Lòng cô chạnh lại, tự đứng dậy tay run lẩy bẩy, cô rất muốn khóc nhưng tại sao cô lại không thể khóc được thế này...
Bà của cô được đẩy về phòng riêng, Thái Vy đi vào trong còn ở ngoài là Nam Cường. Đôi mắt vô hồn nhìn bà cô lại một lần nữa, càng nhìn càng trống rỗng. Thái Vy ôm lấy bà để cảm nhận hơi ấm nhưng ở bà cô thân thể đã lạnh ngát, dấu hiệu này là gì? Cô biết chứ... nhưng tại sao chứ, tại sao chứ, lúc này miệng cô lại run lẩy bẩy: "Bà đừng đùa con..rõ ràng...sáng nay bà vẫn khỏe mạnh mà...sao giờ lại thế này..."
Trong căn phòng lạnh lẽo lòng của Thái Vy còn lạnh lẽo hơn. Một câu nói nhỏ chả ai đáp lại cả...
"Bà tỉnh ngay cho con, bà tỉnh ngay đi...."
Thái Vy lúc này mắt đỏ hoe thét lên: "Bà tỉnh ngay cho con!!!!!" Trần nhà cách âm vang lại lời cô nói sau đó chính là một khoảng không lạnh ngắt. Tiếng thét não nề vang ra tận bên ngoài Nam Cường lúc này mới xoay người lại nhìn vào bên trong ánh mắt cảm thông.
Thái Vy đưa mặt những giọt nước mắt của cô bắt đầu tuôn rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773017/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.