“Vy Vy, Gia Tuệ!” Liễu Giai Kỳ với cơ thể đầy đặn, cô mếu máo ôm lấy hai người “Tớ xin lỗi... xin lỗi... hai cậu xảy ra bao nhiêu chuyện lớn như thế nhưng mình lại không thể ở bên cạnh hai người được!”
“Không sao!” Lục Nhã Vy vỗ vai cô bạn thân “Việc của cậu bọn mình cũng đều nghe nói rồi, bây giờ anh rể với mẹ anh ta còn làm phiền cậu không?”
“Bố mình dùng biện pháp mạnh nên không còn nữa! Lát nữa mình giới thiệu bạn trai mới cho các cậu xem mặt, đảm bảo là cực phẩm đấy nhé!”
Tống Gia Linh cũng ở bên cạnh nhắc nhở “Hai đứa đều vẫn còn trẻ nhưng đã có con rồi, đứng ở một góc độ nào đó để mà nói thì cả hai cũng vẫn còn là trẻ con, nhớ lấy, đừng có mà cứng đầu bướng bỉnh quá, phải cố gắng nắm lấy hạnh phúc trong tay mình”.
“Chị...” Tống Gia Tuệ xúc động hai mắt dưng dưng ôm chầm lấy Tống Gia Linh.
Lục Nhã Vy chớp chớp mắt rồi cũng chạy tới ôm hai người, ba người ôm chặt lấy nhau “Tuệ... làm thế nào bây giờ? Mình và mẹ đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng nghe thấy những lời này tớ muốn khóc quá, mình cũng nhớ mẹ mình...
“Bố và đại gia đình của cậu đều từ Thành phố T bay vào đây đủ cả, cậu còn không hạnh phúc sao?”“Cậu nói cũng đúng! Mình nên trân trọng những gì đang có thì hơn!”
“Thôi được rồi, đều không khóc nữa, trang điểm rồi đấy, không tới lúc lại trách tôi không nhắc hai cổ”.
Hai cô dâu lại nhìn nhau đang khóc cũng phải bật cười.
Giờ đẹp sắp tới rồi, Lục Nhã Vy và Tống Gia Tuệ mặc váy cưới sang trọng, dưới sự dắt đi của phù dâu hoặc bậc bề trên đi ra khỏi phòng khách sạn.
Ở cửa khách sạn, một chiếc xe ngựa màu vàng đỗ ở đó.
Hai cô dâu xinh đẹp được đỡ ngồi lên xe ngực, phù dâu đi sau đỡ đuôi váy để không bị mắc ở dưới.
Các ống kính máy ảnh cũng như máy quay theo sát họ cả chặng đường, phát trực tiếp toàn thành phố.
Lục Nhã Vy lẩm bẩm “Kết hôn thôi mà làm rùm beng lên thế làm gì cơ chứ? Bị người ta nhìn chằm chằm không thoải mái chút nào”.
Tạch tạch.
Tiếng máy chụp ảnh không ngừng vang lên bên tai, tiếng chúc mừng cùng tới tiếng bàn luận cũng ào ào.
“Đẹp trai quá! Có thể được gả cho người đàn ông thế này đúng là phúc tu tám đời!”
“Nghe nói à, cô dâu đứng phía bên phải mà cao hơn một chút ấy là Lục Nhã Vy, mẹ cô ấy cùng với bố của Vũ thiếu gia cũng đã từng có một thời gian yêu nhau đấy...
“Thế có được coi là cả hai mẹ con cùng gả cho một cặp cha con không?”
Bên cạnh liền có người đập vào tay người đang nói “Mau im miệng lại đi, Vũ thiếu gia ghét nhất có người nói lời thế đấy, lát nữa mà bị Vũ thiếu gia nghe thấy, cẩn thận cái công ty mắt muỗi của nhà cô lại phá sản”.
“Không... không tới mức thế chứ?”
Người đó lại nhìn người vừa nói linh tinh bằng ánh mắt chế bai, đứng cách xa cô ta ra “Đừng nói là chúng ta quen biết nhé, tôi không nghe thấy gì hết cả”.
[.....]
Lễ đường càng lúc càng gần rồi.
Một đám trẻ con đứng hai bên đường cầm các giỏ hoa quả bánh kẹo được trang trí đẹp để phát miễn phí cho mọi người. Trên những khuôn mặt hồng hào đáng yêu đó còn nở nụ cười không ngớt.
Xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài lễ đường cũng được trải tấm thảm đỏ dài. Cổng lễ đường là hai quả khinh khí cầu ở hai bên.
Nhất thời vì lửa to quá mà cả hai quả khinh khí cầu suýt nữa thì bay lên nhưng rất nhanh đã có người lập tức kéo chúng xuống và khống chế.
“Chúc Vũ Nam Phong tiên sinh, cô dâu Lục Nhã Vy trăm năm hạnh phúc”.
“Chúc Hoàng Minh Huân tiên sinh, cô dâu Tống Gia Tuệ trăm năm hạnh phúc”.
Những sợi ruy băng được treo lên tung bay trước gió.
Bước qua tấm thảm đỏ dài, người chủ trì giáo đường đứng trước hai chú rể. Hai người mặc hai bộ lễ phục màu trắng giống nhau, trước ngực được gắn một miếng phù hiệu nhỏ ghi tên hai người, mái tóc ngắn được chải vuốt ngược lên không một sợi nào không vào nếp, trên miệng cả hai nở nụ cười mãn nguyện.Chỉ tới điểm đó trong giây lát đã trở thành trọng điểm theo dõi của cả thành phố.
Tiếng nhạc của “bài ca hôn lễ” vang lên, dưới sự chú ý mong chờ của hai chú rể, cô dâu từ từ bước tới trước mặt họ...
“Hôm nay em rất đẹp!”
Hoàng Minh Huân và Vũ Nam Phong đồng thanh nói, sau khi nói xong ánh mắt của họ nhìn nhau dường như tỏ ra bực mình vì đối phương nói lời giống hệt mình.
Tống Gia Tuệ xấu hổ ngước mắt lên nhìn anh, nói khẽ “Anh hôm nay cũng rất đẹp trai”.
“Trước đây anh không đẹp trai?” Hoàng Minh Huân nheo mày.
“Có, ngày nào anh cũng đẹp trai, nhưng hôm nay thì đẹp trai vô cùng”.
Bàn tay của Lục Nhã Vy bị Vũ Nam Phong nắm chặt lấy, lòng bàn tay nóng ran toát mồ hôi.
Hai hàng lông mi cô rung lên, cô run rẩy, vui mừng, hồi hộp, nói với Vũ Nam Phong như giao kèo “Vũ Nam Phong, khôngcũng không giữ được!” Hoàng Minh Huân lạnh lùng quay ra ném cho Vũ Nam Phong một cái nhìn thách thức sau đó nhìn Lục Nhã Vy nói “Muốn chạy thì em chạy một mình thôi nhé, đừng có dạy xấu người phụ nữ của tôi!”
Vũ Nam Phong cười khểnh “Cậu cũng không khá hơn tôi là bao đâu, Hảo Hảo bị tôi giấu bao lâu như thế mà cũng không cảm nhận được!”
Hoàng Minh Huân nghiến răng.
Lý Thiên Nhân và Diệp Hàn Lâm ngồi hàng ghế đầu nhìn hai người đấu khẩu với nhau mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hai con người này làm chồng, làm bố hết rồi mà vẫn còn hành xử như những đứa con nít như trước kia.
Linh mục nhìn thấy không khí giữa hai cặp đôi có phần kỳ lạ, cổ quái, vội vàng nói “Lễ thức bắt đầu, cô dâu chú rể chú ý tâm trạng”
Một đám trẻ con bắt đầu hát bài hát chúc phúc.Linh mục hắng giọng sau đó hỏi Hoàng Minh Huân và Vũ Nam Phong “Các con sống trên thế giới này phải kiên nhẫn, nhẹ nhàng, bao dung, yêu thương, chăm sóc vợ của con, yêu thương lẫn nhau, chỉ ở cùng cô ấy để xây dựng gia đình, phải tôn trọng gia đình cô ấy như tôn trọng gia đình mình, phải làm tròn bổn phận người chồng tới cuối đời, các con có đồng ý trước mặt các vị quan khách có mặt ở đây như vậy không?”
Hoàng Minh Huân, Vũ Nam Phong “Con đồng ý!”
Tiếng nói của hai người họ nghe chậm rãi nhưng dõng dạc và trầm ấm.
Linh lục quay người nói cùng những lời đó với Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy, hai cô dâu im lặng lắng nghe, khi mà lời của linh mục vừa dứt, cả hai đồng thanh trả lời “Con đồng ý!”
Hai cặp cô dâu chú rể, bốn mắt nhìn nhau.
Trong một giây phút nào đó, bọn họ đột nhiên cảm nhận được sự hạnh phúc tột cùng khi nghe thấy từ miệng người kia nói ra một câu “con đồng ý.”
[.....]
Sau lễ tuyên bố, cả một đoàn người lại ào ào đi về khách sạn.Hoàng Minh Huân và Vũ Nam Phong đã đặt hơn 600 bàn tiệc, chỉ cần là những người có quen biết, liên hệ thì đều được mời tới, hai người hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Sau khi buổi lễ diễn ra, hai cặp đôi đã đặt phòng luôn tại khách sạn để nghỉ ngơi, đêm tân hôn sẽ được diễn ra tại khách sạn. Chẳng có cách nào khác, ai bảo ở nhà có trẻ con chứ. Ngộ nhỡ nửa đêm con nhỏ lại khóc, như thế coi như không có đêm động phòng.
Thay quần áo xong, hai cặp cô dâu chú rể bắt đầu đi từng bàn mời rượu, nếu là chỗ thân thiết thì sẽ đứng lâu một lát còn không thì chạm cốc, gật đầu rồi đi, khi đã đi chúc rượu được tầm một nửa, Lục Nhã Vy và Tống Gia Tuệ đều cảm thấy không thể uống thêm được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]