Giam mình trong phòng khóc, cuối cùng thì Tống Gia Tuệ cũng khá hơn.
Sớm dậy, hai người ngồi trên bàn ăn ăn sáng.
“Huân, em muốn về nhà xem lại những tàn tích, tưởng nhớ mẹ em nữa, anh có thể đưa em đi không?”
“Ăn sáng xong đi đã!” Hoàng Minh Huân liếc nhìn khuôn mặt xanh xao hốc hác của cô, lại gắp cho cô ít thức ăn “Em cứ thế này bà ấy ở dưới suối vàng nhìn thấy cũng không yên lòng đâu”.
Tống Gia Tuệ vừa gật đầu vừa ăn cơm, vừa và cơm vào miệng mà nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng.
“Vâng, em sẽ làm cho mẹ em yên lòng... Nói rồi, cô và cơm, gắp thức ăn vào đầy miệng.
Nhà họ Tống đã trở thành một đống đổ nát, những thứ còn lại cũng bị nhuốm một màu đen xì trông rất ảm đạm, ở ngoài cánh cửa lớn, đang có một người ngồi đó đốt tiền vàng.
Tống Gia Tuệ vừa nhìn đã nhận ra đó là chủ quản gia.
“Chú quản gia, sao chú lại ở đây?”
Chú quản gia lau nước mắt đứng lên, mới đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy vết sẹo của Hoàng Minh Huân thì sợ hãi liền lùi về sau hai bước.
Hoàng Minh Huân quay mặt đi, hai tay cho vào túi quần, rồi quay mặt lại cười lạnh lùng “Làm trộm chột dạ à? Hay là tôi xấu xí quá dọa chú thành ra như thế?”
Tống Gia Tuệ kéo tay áo anh ý nhắc anh đừng nói linh tinh.
Chú quản gia bình tĩnh lại “Tiểu thư, tôi... tôi tới để vái phu nhân, phu nhân đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3648002/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.