Toang!
Lập tức, cô lạnh lùng đẩy tung cánh cửa sổ ra.
Vui mừng nhìn ra phía ngoài, cô lại đưa hẳn đầu ra ngoài nhìn, nụ cười nhếch mép đột nhiên tắt hẳn.
Tống Gia Tuệ chỉ tay ra phía cái hồ bên ngoài cửa sổ, như không tin vào mắt mình nói “Sao lại như thế này? Rõ ràng ở ngoài hành lang tôi nhìn thấy có một người nhảy ra ngoài...
Nhạc Thế Luân lại nhẹ nhàng khép cảnh cửa sổ lại, nói “Bên dưới là hồ nước, lẽ nào nhảy xuống để tự sát à? đêm tối rồi, chắc chắn là thiếu phu nhân hoa mắt rồi. Còn nữa, đêm hôm cô theo dõi tôi đi tới đây chẳng lẽ không nên giải thích với tôi điều gì à?”
Tống Gia Tuệ lúng túng, nhất thời không biết phải nên giải thích thế nào.
“Gần đây mọi người ai cũng khá mệt rồi, sau này thiếu phu nhân đừng làm những việc hoang đường như vậy nữa. Tôi sẽ không phản bội lại cô cũng như sẽ không phản bội nhà họ Hoàng đâu!”
Trong đầu Tống Gia Tuệ vẫn không ngừng hiện lên những gì vừa chứng kiến. Đó rõ ràng là bóng dáng của Hoàng Minh Huân, sao cô có thể nhận nhầm được chứ?
Cảnh tượng đó hiện về rõ hơn, càng lúc càng rõ hơn như đang diễn ra trước mắt. Lại từ từ trùng lặp với bóng dáng của một người khác.
Khi cô cùng ngồi với Nhạc Thế Luân trên một chiếc xe để trở về, cô cố ý nói “Thư ký Nhạc, tôi nghĩ thông rồi, tôi bây giờ quyền chẳng có, lực cũng không, muốn sống được ở cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3643232/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.