Chương trước
Chương sau
Lục Nhã Vy nhún vai “Hai anh của mình đấy! Mấy tờ báo đó nhắm vào mình và cả hai nhà Vũ, Lục thì sao cả nhà mình ngồi yên được. Lúc mình vừa vào phòng cấp cứu thì cả nhà cũng đã bay từ Thành phố T vào đây, nhìn thấy Vũ Nam Phong thì hai anh của mình đã xử anh ta tại đấy luôn, cũng may anh ta chẳng đánh trả lại nếu không hai ông anh mình chắc ra khỏi bệnh viện cũng ngày với mình rồi.

Bố cũng có bảo mình về nhà nhưng mình cũng chẳng thể để mẹ một mình đối mặt với nhà họ Vũ như vậy được. Cả nhà bỏ công việc ở Thành phố T để ở bên mình suốt cả tuần ở bệnh viện, mới về hôm qua thôi. Trước đó nghe chị dâu nói bố mình có gặp riêng nói chuyện gì với Vũ Nam Phong đấy, mình cũng chả quan tâm”.

Dường như chẳng muốn nhắc đến người đàn ông vừa xuống xe kia nữa, Lục Nhã Vy mới chuyển sang nói chuyện của cô “Tuệ, nghe nói cậu mang thai rồi? Em bé được mấy tháng rồi? Tình hình ra sao?”

Tống Gia Tuệ cảm thấy sống mũi mình cay canh, cô ôm lấy cô bạn thân “Vy Vy… hu hu, cậu xảy ra chuyện mà vẫn còn nhớ và lo cho mình. Mình xin lỗi cậu nhé…”

“Có gì mà phải xin lỗi người ta chứ?” Lục Nhã Vy cũng ôm lấy cô bạn rồi vỗ vai cười nói “Không phải nhân lúc mình không có ở phòng cậu đã về ăn vụng đồ ăn vặt của mình để ở đó chứ?”

Tống Gia Tuệ nhìn bộ dạng như chẳng có chuyện gì của Lục Nhã Vy chỉ hít hít mấy hơi, người ta đang nghiêm túc vậy mà lúc này cô ấy lúc này còn đùa được nữa chứ.

Liễu Giai Kỳ muốn xác nhận mọi chuyện từ chính người trong cuộc, hỏi thẳng vấn đề “Vy Vy, trên tạp chí nói có phải sự thật không? Ba năm trước, cậu và người đàn ông đó có thật là có tình cảm với nhau không? Lại còn có chuyện ngoài ý muốn? Còn Vũ Nam Phong nữa, anh ta sao lại là anh trai cậu? Chắc không phải người đàn ông khốn nạn đó chính là anh ta chứ?”

Lục Nhã Vy lườm Liễu Giai Kỳ “Đầu cậu thủng to quá rồi đấy!”

“Vậy cậu và anh ta?”

“Mẹ mình và mình quan hệ không được tốt lắm các cậu biết chứ?”

Liễu Giai Kỳ chớp chớp mắt, tò mò hỏi “Sau đó?”

“Thực ra mẹ mình đã theo bố Vũ Nam Phong hơn chục năm nay rồi, cũng chính vì thế, Vũ Nam Phong luôn nghĩ rằng mẹ mình đã phá hoại hạnh phúc gia đình anh ta nên luôn dùng ánh mắt thù địch đối với mẹ con mình chứ làm gì có chuyện mình và anh ta là anh em thật… Hơn nữa, trước giờ mình cũng chưa bao giờ xem anh ta là anh trai”.

“Tuệ, nghe nói cậu mang thai rồi? Em bé được mấy tháng rồi? Tình hình ra sao?”

Tống Gia Tuệ cảm thấy sống mũi mình cay canh, cô ôm lấy cô bạn thân “Vy Vy… hu hu, cậu xảy ra chuyện mà vẫn còn nhớ và lo cho mình. Mình xin lỗi cậu nhé…”

“Có gì mà phải xin lỗi người ta chứ?” Lục Nhã Vy cũng ôm lấy cô bạn rồi vỗ vai cười nói “Không phải nhân lúc mình không có ở phòng cậu đã về ăn vụng đồ ăn vặt của mình để ở đó chứ?”

Tống Gia Tuệ nhìn bộ dạng như chẳng có chuyện gì của Lục Nhã Vy chỉ hít hít mấy hơi, người ta đang nghiêm túc vậy mà lúc này cô ấy lúc này còn đùa được nữa chứ.

Liễu Giai Kỳ muốn xác nhận mọi chuyện từ chính người trong cuộc, hỏi thẳng vấn đề “Vy Vy, trên tạp chí nói có phải sự thật không? Ba năm trước, cậu và người đàn ông đó có thật là có tình cảm với nhau không? Lại còn có chuyện ngoài ý muốn? Còn Vũ Nam Phong nữa, anh ta sao lại là anh trai cậu? Chắc không phải người đàn ông khốn nạn đó chính là anh ta chứ?”

Lục Nhã Vy lườm Liễu Giai Kỳ “Đầu cậu thủng to quá rồi đấy!”

“Vậy cậu và anh ta?”

“Mẹ mình và mình quan hệ không được tốt lắm các cậu biết chứ?”

Liễu Giai Kỳ chớp chớp mắt, tò mò hỏi “Sau đó?”

“Thực ra mẹ mình đã theo bố Vũ Nam Phong hơn chục năm nay rồi, cũng chính vì thế, Vũ Nam Phong luôn nghĩ rằng mẹ mình đã phá hoại hạnh phúc gia đình anh ta nên luôn dùng ánh mắt thù địch đối với mẹ con mình chứ làm gì có chuyện mình và anh ta là anh em thật… Hơn nữa, trước giờ mình cũng chưa bao giờ xem anh ta là anh trai”.

Tống Gia Tuệ Tống Gia Tuệ nhìn qua gương, chiếc xe của Vũ Nam Phong đang chạy theo ở phía sau.

“Vy Vy, mình có lúc cảm nhận thấy rằng thực ra anh Phong không giống như lời cậu nói là ghét cậu và mẹ cậu. Bây giờ cậu xảy ra chuyện, anh ta luôn dùng cách riêng của bản thân mình để bảo vệ cậu, ít nhất là cũng không có kẻ nào dám bám theo cậu nữa”.

Lục Nhã Vy cười “Từ trước tới này anh ta đều chỉ là biểu hiện ra bên ngoài thế thôi”.

“Hả?” Liễu Giai Kỳ tròn mắt há mồm “Thế thực ra thì anh ta đối xử với cậu thế nào?”

“Còn có thể thế nào, không cho mình ăn cơm rồi giày vò mình…”

“Bỏ đói cậu?” Liễu Giai Kỳ cau mặt, quay lại nhìn ánh nhìn khinh bỉ chiếc xe phía sau “Một thằng đàn ông không có não, cậu với mẹ cậu quan hệ lại không tốt, cũng không phải là cậu phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà anh ta. Cớ gì anh ta lại trút giận lên cậu chứ! Lần sau mình tìm người xử anh ta…”

Tài xế lái xe đột nhiên cười, làm cho ba cô gái đang say sưa nói chuyện phải thấy mình nên để ý hơn. Anh ta là người của Vũ Nam Phong.

Cảm thấy bầu không khí phía sau xe có thay đổi, tài xế vội vàng nói “Ba vị tiểu thư cứ tiếp tục, coi như tôi không tồn tại… Vừa rồi tôi cũng không nghe thấy gì đâu, các cô yên tâm, mồm tôi kín lắm, tuyệt đối sẽ không nói với thiếu gia rằng các cô muốn tìm người cho anh ấy một bài học đâu…”

Ba người phụ nữ chẳng thèm nói gì về Vũ Nam Phong nữa.

Lục Nhã Vy là người đổi chủ đề “Giai Kỳ, cậu và anh rể thế nào rồi, dạo trước thấy cậu nhọc tâm như vậy, kết quả tốt chứ?”

Liễu Giai Kỳ sắc mắt có hơi biến đổi nhưng nhanh chóng cười như thể tâm trạng rất thoải mái kể hết mọi chuyện “Chia tay rồi! Là mình chủ động trước, anh ta có níu kéo nhưng cơ hội đã bị mẹ anh ta dùng hết từ lâu rồi. Sau ngày hôm đó biết mình có quan hệ tốt với vợ Hoàng Minh Huân thì bà ta chẳng nói mấy lời cay nghiệt với mình nữa, cũng có nhẹ giọng lại nhưng không đáng kể, tất nhiên cũng không còn phản đối chúng mình đến với nhau. Tất nhiên cái gì cũng nên có giới hạn của nó, trong bữa tiệc bà ta nhắc về chuyện năm đó, đụng vào vết thương lòng của mình nên mình chẳng muốn bỏ qua.

Lúc trước mình ngây thơ nghĩ chỉ cần mình và anh ta thật lòng yêu nhau thì sẽ chiến thắng tất cả, bà ấy rồi cũng sẽ chấp nhận nhưng mình sai rồi. Anh ra thậm chí còn chẳng dám kịch liệt để bảo vệ mình, cứ nhẹ giọng bảo mình hiểu cho mẹ anh ta, nhường nhịn bà ấy một chút, vậy thì ai hiểu cho mình? Mình cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng có lòng tự trọng, sao có thể để một người nói nặng nói nhẹ mãi như thế?

Còn nữa, khi biết chuyện hai đứa mình bị mẹ anh ta phản đối như vậy, bố mẹ mình cũng đã khuyên mình nên dừng lại sớm. Khi đó, mình đã cãi lời họ, suốt cả năm không về nhà. Đến bây giờ mình thông suốt rồi, người mà bố mẹ không cho cưới thì tuyệt đối không sai vào đâu được”.

Như thể được trút hết bầu tâm sự, chẳng biết từ khi nào hai bên má của Liễu Giai Kỳ nước mắt chảy xuống sắp ướt hết cả mặt. Lục Nhã Vy và Tống Gia Tuệ chỉ biết rút từng tờ khăn giấy lau giúp, không dám lên tiếng phá vỡ mạch cảm xúc của cô ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.