Chương trước
Chương sau
“Aaaa!”

Tống Gia Tuệ hét lên tỉnh lại sau cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm trán, cô thở hổn hển, lồng ngực phập phồng cho thấy rõ sự sợ hãi.

“Em gặp ác mộng à?” Hoàng Minh Huân ở lại trong viện trông cô, thấy vậy anh liền đưa cho cô một cốc nước, đỡ cô lên ôm vào lòng, vỗ nhẹ vào vai cô vỗ về “Đừng sợ, có anh ở đây rồi”.

Tống Gia Tuệ hai tay ôm lấy cơ thể anh, đầu dụi chặt vào ngực anh “Huân, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau không rời xa đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Hoàng Minh Huân đặt cằm anh lên đỉnh đầu cô, anh cảm nhận rõ được sự sợ hãi đó, anh ôm lấy cô thật chặt “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau”

“Mãi mãi là bao xa?”

“Là khi em không nhìn thấy điểm cuối của thời gian trong cuộc đời chúng ta”.

Nói như vậy một lúc lâu Tống Gia Tuệ mới cảm thấy được an ủi và an tâm phần nào, cô gục đầu vào ngực anh, nghe thấy tiếng đập của con tim anh, cô từ từ nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được, đôi tay vẫn nắm chặt lấy anh không chịu bỏ ra.

Hoàng Minh Huân khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đến khi nghe thấy hơi thở của cô dần dần ổn định trở lại và đã ngủ ngon lành.

Có lẽ trải qua cơn ác mộng, cô đã kiệt sức rồi. Thời gian gần đây cô dường như lúc nào cũng ngủ trong trạng thái bất an.

Lẽ nào… đây chính là hiện tượng bệnh tổng hợp của những người mang thai mà mọi người thường nói?

[…]

Liễu Giai Kỳ nói Lục Nhã Vy tới thăm Tống Gia Tuệ nhưng Lục Nhã Vy nói có chuyện cần làm, hẹn là hôm sau sẽ tới.

Kết quả đến giờ hẹn, đợi mãi mà không thấy người đâu, Tống Gia Tuệ đang định hay là gọi điện cho Lục Nhã Vy nhưng liền nhìn thấy trên đầu giường có cuốn tạp chí, chắc có lẽ do phòng VIP người ta mang tạp chí mới nhất đến mỗi buổi sáng.

Nhưng mà tại sao trên tờ bìa tạp chí đó lại là hình ảnh… Lục Nhã Vy và một người đàn ông ngoại quốc, hai người đang ôm nhau. Góc chụp của bức ảnh cho thấy hai người không chỉ ôm nhau mà còn là ôm hôn.

Trên góc bức ảnh còn được đăng với tiêu để “Thiên kim nhà họ Lục ở Thành phố T hẹn hò đêm khuya với đàn ông lạ, nghi ngờ cuộc sống đời tư phức tạp”.

Tống Gia Tuệ vội vàng lật cuốn tạp chí, tìm tới bài viết được đăng ở trang đầu, đầu đề được đăng ở trang bìa được nói rõ hơn – với việc chỉ ra rằng Lục Nhã Vy và người đàn ông đó thường qua đêm, bao quán bar, ba năm trước còn từng nạo phá thai.

Sắc mặt Tống Gia Tuệ trắng bệch, vội vàng gọi điện cho Lục Nhã Vy nhưng trước sau vẫn không hề có người bắt máy.

[…]

Và cùng thời gian đó, tại nhà họ Vũ.

Bạch Tố Mẫn vứt mấy quyển tạp chí lên đầu Lục Nhã Vy, quát tháo “Lục Nhã Vy, mày bảo tao phải giấu mặt đi đâu được hả?”

“Việc phá thai, có phải thật như vậy không?” Vũ Thành Nam tay cầm cây gậy chống, sắc mặt tái đi, lạnh lùng hỏi.

Ông ta chưa từng quan tâm tới cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Vũ Nam Phong, một phần vì quan niệm đối với nam nữ là khác nhau, đàn ông thì chỉ bị nói lời đàm tiếu còn phụ nữ thì sẽ bị nói là đồ rẻ tiền, là đồ không còn trinh tiết. Một phần nữa vì ông ta không quản nổi cậu con trai quý tử.

Nhưng Lục Nhã Vy thì khác, Lục Nhã Vy là đứa con riêng của vợ, ông ta có thể chiều cô như con gái, có thể cho cô bất cứ thứ gì của nhà họ Vũ nhưng tuyệt đối không thể để cho Lục Nhã Vy làm bại hoại gia phong của nhà họ Vũ.

Lục Nhã Vy quỳ ở phòng khách với trạng thái đùi và lưng thẳng đứng.

“Đúng ạ!”

“Hoang đường, quả thật là hoang đường!” Vũ Thành Nam tức điên lên, dùng lực giậm mạnh cây gậy xuống sàn nhà “Ba năm trước con mới có mười tám tuổi, thế mà lại dám phá thai – làm cái chuyện bại hoại ấy dưới con mắt ta!”

Lục Nhã Vy lắc đầu, có bị mắng thế nào cũng không một giọt nước mắt “Là lỗi của con, tất cả mọi tội lỗi mình con sẽ gánh chịu”.

Cô không thể nào nghĩ được rằng cái tên bác sĩ đó lại đem thông tin của cô bán cho bọn tòa tạp chí, lại còn có cả hồ sơ bệnh án phá thai năm đó…

“Mày gánh nổi không?” Vũ Thành Nam phẫn nộ dùng gậy đánh Lục Nhã Vy dường như cơn giận không gì hóa giải được “Danh tiếng nhà họ Vũ này bao nhiêu năm thế mà lại tiêu tan trong tay một con nha đầu mất dạy như mày! Mày muốn thiên hạ ngoài kia nhìn vào nhà họ Vũ hả?”

Tên nhà báo chẳng biết tìm ở đâu ra lại còn cố tình đưa mấy bức ảnh Vũ Thành Nam tặng quà cho Lục Nhã Vy, mượn gió bẻ măng nói rằng ông ta đã chiếm lấy hai người phụ nữ của nhà họ Lục, hết mẹ lại đến con.

Đây quả thực là… hoang đường hết mức.

“Thì bác chỉ cần mở một cuộc họp báo nói với báo chí rằng Lục Nhã Vy từ trước đến nay không phải là người nhà Vũ, con chỉ là con riêng của vợ bác không hề có quan hệ huyết thống gì. Hơn nữa… con mang họ Lục!”

Nghe đến đây Vũ Thành Nam càng trở nên tức giận, đến mức tay run run, miệng giật giật không nói nên lời.

Bạch Tố Mẫn đỡ lấy ông ta, an ủi “Anh Nam, anh bớt giận đi, dù sao thì sự việc cũng đã được phơi bày hết ra rồi, thôi chúng ta…”

“Hừ!” ông ta thở hắt ra rồi đột nhiên vỗ vào tay Bạch Tố Mẫn “Có phải em sớm đã biết chuyện nó phá thai rồi không?”

Ánh mắt Bạch Tố Mẫn đột nhiên trầm xuống.

“Em… vâng, ba năm trước em đã biết rồi, sau khi nó phá thai thì ở nhà đột nhiên bị ngã ngất đi. Em đưa nó tới bệnh viện bác sĩ nói rằng… vừa mới phá thai xong mà lại không chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng”.

“Hồ đồ! Sao lúc đó em không nói cho anh biết?”

Bạch Tố Mẫn cắn chặt môi không nói thêm lời nào.

Vũ Thành Nam là người trọng nam khinh nữ rõ ràng, đến đứa con gái ruột như Vũ An Ngôn còn hiếm khi bày tỏ sự yêu thương. Bên ngoài ông ta có vẻ chiều chuộng Lục Nhã Vy cũng chỉ là đóng kịch. Nếu ông ta biết trước được Lục Nhã Vy đã từng làm ra cái việc làm mất hết danh tiếng thế này thì ông ta hoặc là tìm cách giấu cho tới khi chết hoặc là lật mặt không nhận người.

Nếu nói ra trước thì địa vị của Bạch Tố Mẫn trong nhà cũng coi như chẳng còn gì. Vì vậy bà ta không dám mạo hiểm.

Ba năm trở lại đây, Lục Nhã Vy rất ít khi về nhà, bà ta cũng rất ít khi liên lạc với Lục Nhã Vy vì bà ta sợ ngày hôm nay sẽ xảy ra.

Thế nhưng, cuối cùng thì cũng đến rồi.

“Em…”

“Cô cũng quỳ xuống cho tôi!”

Vũ Thành Nam giơ gậy đập vào lưng Bạch Tố Mẫn, bà ta vốn dĩ sức khỏe cũng không khỏe mạnh lắm nên liền ngã ra đất.

“Mẹ!”

Lục Nhã Vy vội đi bằng hai đầu gối lại đỡ Bạch Tố Mẫn.

“Đi ra!” Bạch Tố Mẫn dùng lực đẩy cô ra, cười lạnh lùng “Nếu không phải mày thì làm gì có những việc như thế này? Tại sao lúc tao ly hôn với lão Lục mày lại chọn theo tao? Ngày xưa đáng lẽ tao không nên đẻ ra đứa con gái như mày”.

Quỳ đã hơn hai tiếng, Vũ Thành Nam dường như đã nguôi nguôi giận nên để cho Bạch Tố Mẫn đứng lên.

“Người đàn ông đó là ai?” Vũ Thành Nam hỏi.

Lục Nhã Vy lắc đầu không trả lời.

Vũ Thành Nam cười hết sức lạnh lùng “Xem ra mày can tâm tình nguyện để bảo vệ cho nó!”

Quỳ tất cả mười tiếng đồng hồ, từ sáng tới chiều tối Lục Nhã Vy đã được thể nghiệm cái cảm giác cơ thể nhũn ra không còn sức lực gì nhưng trước sau cô vẫn duy trì trạng thái quỳ thẳng lưng.

Là lỗi của cô! Cô không có tư cách để cầu xin.

Cuối cùng, hai tiếng đồng hồ sau đó, cô khó chịu tới mức thấy khó thở, tuyệt vọng, sợ hãi, lo lắng, tất cả những suy nghĩ tiêu cực nhất cứ ào ào tràn về trong đầu cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.