Hoàng Minh Huân về HJ yên lặng trong phòng làm việc, suy tư một hồi lâu. Anh hút xong hai điếu thuốc, cả căn phòng đều ngập mùi khói thuốc, cho dù ngồi thẳng lưng nhưng ánh mắt anh tràn ngập một nỗi buồn vô tận. Anh chưa bao giờ ngờ được rằng cô còn bị người ta chụp những bức ảnh như thế cho đến khi cô nói ra, lúc đó đúng là anh sốc không nói nên lời.
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Anh nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình sau đó dập tắt điếu thuốc đi, nhấn nút nghe, tiếng nói nhẹ nhàng hiếm khi có được muốn che giấu đi tất cả những chuyện không vui “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng!” Tống Gia Tuệ nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của anh, hơi thở có vẻ như mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cô lăn đi lăn lại trên giường, cuốn tròn mình trong chăn nhìn lên trần nhà, đột nhiên hỏi “Huân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao em thấy anh hôm nay có chút gì đó khác khác?”
“Khác chỗ nào?”, người ta nói trực giác của phụ nữ tốt, có vẻ chẳng sai.
Tống Gia Tuệ chớp chớp mắt, nghĩ một lát rồi nói rất nghiêm túc “Trước đây anh làm gì sai trái mới nói nhẹ nhàng như thế! Hôm nay anh lại làm gì à?”
Hoàng Minh Huân lảng tránh câu hỏi sau, anh hỏi “Anh bình thường rất lỗ mãng à?”
“Cũng không hẳn” Tống Gia Tuệ lắc đầu, tiếng cười truyền tới tai anh “Anh lúc nào cũng ở trên người khác quen rồi, lại không thích người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3491242/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.